tag:blogger.com,1999:blog-200471602024-03-13T22:48:00.963+07:00ghi chépcủa Lý Lanquán bạnhttp://www.blogger.com/profile/09343500251557287644noreply@blogger.comBlogger962125tag:blogger.com,1999:blog-20047160.post-47834386021562347982022-12-10T20:52:00.002+07:002022-12-10T20:54:51.668+07:002222<p></p><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjek0QBLrVv_Sy9AE9FDT8DiuvU3-iyR6x0buZV1QXTz5ZaqmCRDai_feV5qmN7kTGkC26Si_t_tM13VJNQIzwP0ykdX6d2gRefIKDEcsrGnGVn2tz7-m3WKiktSVGNyHM34SLavLt1QN6xQVc3bjliGdkmS2xhUIzf1N1vww0QOBJj1xX-GA/s365/vuon-20.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="238" data-original-width="365" height="209" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjek0QBLrVv_Sy9AE9FDT8DiuvU3-iyR6x0buZV1QXTz5ZaqmCRDai_feV5qmN7kTGkC26Si_t_tM13VJNQIzwP0ykdX6d2gRefIKDEcsrGnGVn2tz7-m3WKiktSVGNyHM34SLavLt1QN6xQVc3bjliGdkmS2xhUIzf1N1vww0QOBJj1xX-GA/s320/vuon-20.jpg" width="320" /></a></div><br /> <p></p><p class="MsoNormal"><br /></p>
<p class="MsoNormal" style="tab-stops: 199.9pt;"><b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">(Truyện ngắn của Lý Lan)<span style="mso-tab-count: 1;"> </span><o:p></o:p></span></b></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;"><o:p> </o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><i style="mso-bidi-font-style: normal;"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">Tôi vẫn loanh quanh ở quê ngoại, trong một ngôi
nhà nhỏ chung quanh có chút cỏ cây. Bên kia mấy thước vườn xanh là những dãy
nhà trọ và xóm mới của công nhân ngoài tỉnh, bệnh dịch hoành hành. Suốt mấy
tháng không thể đi đâu, tôi viết qua ngày. Tôi chọn viết truyện khoa học giả tưởng
để tha hồ tưởng tượng, đồng thời xác nhận ngay từ đầu chuyện là xạo. Chứ kiến
thức khoa học của tôi chỉ đại khái là trái đất có trọng lực nên mọi vật rơi xuống
theo chiều thẳng đứng, còn chiều của thời gian được qui ước đi tới theo hướng mũi
tên nằm ngang. Nhân vật của tôi được cảnh báo là nàng có thể du hành thời gian,
nhưng tấm vé chỉ có một chiều. Nàng có thể vượt hai trăm năm, đến thế giới
tương lai, không bao giờ trở lại hiện tại. Thực ra du hành vào tương lai không
là giả tưởng. Khi người ta phóng tàu vào không gian, họ cũng đã phóng tàu vào
thời gian, chỉ không công khai, còn ít nhiều lỗi kỷ thuật. <o:p></o:p></span></i></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;"><o:p> </o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">Chiếc đồng hồ được
chế tạo vào năm 2020, kỷ vật của mẹ, luôn được nàng đeo ở cổ tay. Nàng đã chăm
chăm nhìn mặt đồng hồ, tưởng sẽ thấy những con số 1234567890 nhảy liên tục đến
chóng mặt. Nhưng hóa ra chỉ một cái chớp mắt, mặt đồng hồ hiện ra con số 2222. <span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Nàng đã từng nghe nói đến những chiếc đồng hồ
cổ hai trăm năm vẫn chạy, nên không ngạc nhiên. Nhưng một cái điện thoại có thể
xài được bao nhiêu năm? Nàng rút điện thoại ra, không có sóng. GPS không hoạt động.
Cũng không còn pin để nàng mở camera ngắm mình và chụp vài cái hình với bối cảnh
sông núi lờ mờ. Nàng nhìn xuống thân thể vẫn còn mảnh mai, cảm thấy nhức mỏi
trong khớp và ngứa ngáy ngoài da. Nhưng nhìn chung, cuộc du hành khá tốt đẹp. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;"><o:p> </o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><i style="mso-bidi-font-style: normal;"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">Bắt đầu là vậy. Truyện khoa học giả tưởng không nhứt
thiết phải khoa học. Miễn là liên quan đến sống chết và tình yêu. Người ta đã từng
tạo ra trong sách và phim những thế giới vĩnh hằng với tất cả các thứ lập đi lập
lại như thành bại, hận ái, sân si, và quan hệ các loại giữa những sinh vật bất
tử. Nói cho cùng mọi khát vọng trên đời đều có thể qui về một nỗi khao khát bất
tử. Ai cũng sợ chết. Vào đầu thế kỷ 21, những nghiên cứu tăng tuổi thọ con người
liên tục có những kết quả lạc quan, người sống trên trăm tuổi không hiếm, khiến
cho người ta tin là một đứa trẻ được sinh năm 2020 hoàn toàn có hy vọng sống tới
200 tuổi. Và rất có thể kẻ được sinh 200 năm sau đó chỉ biến hóa phức tạp chứ
không đơn giản chết.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span><o:p></o:p></span></i></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;"><o:p> </o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">Da Năm Rô có thể
biến hóa theo nhiệt độ thay đổi của môi trường chung quanh hay tâm trạng riêng
trong lòng. Sau khi ra khỏi nước, anh ngồi trên sàn một cái chòi chơ vơ trong
hoàng hôn nhập nhoạng, những nét vằn vện như vết xăm trên bắp tay bắp chân nhạt
dần, nhưng da lưng da bụng có vẻ dày lên, sần xùi. Nàng không nhìn Năm Rô, dù
chăm chú hay liếc thoáng qua.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Đêm từ từ
lan tỏa, gió dịu và mát. Bầu trời hiện rõ dần những vật thể sáng, phần lớn hình
tròn hoặc hình bầu dục, một số hình cây gậy, càng lúc càng thêm nhiều hình dạng
và màu sắc lung linh khác nhau, có cái y như trái quít chín vàng rực, có cái đỏ
ửng như trái gấc, và một cái hình vành khăn, sáng và to như một cái kiềng bạc. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;"><o:p> </o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><i style="mso-bidi-font-style: normal;"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">Nhiều học giả dự đoán từ lâu rằng trong tương lai,
sau những trận dịch bệnh, rồi chiến tranh liên miên bằng vũ khí sinh học, vũ
khí hóa học, vũ khí hạt nhân, trái đất càng lúc càng hoang tàn, không còn là
nơi con người có thể sống. Chỉ còn hai phương án: Chấp nhận chọn lọc tự nhiên,
kẻ sống sót là kẻ thích nghi với môi trường mới. Hoặc tạo ra một môi trường an
toàn cho riêng mình, gia đình mình, cộng đồng mình. Tầng lớp thượng lưu cho là
cứu lấy cả nhân loại hay cả trái đất là điều không khả thi, chọn con đường di
cư vào không gian. Họ sống trong những vệ tinh nhân tạo bay trên quĩ đạo trái đất
như mặt trăng, gọi là trăng bong bóng. <o:p></o:p></span></i></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;"><o:p> </o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">Năm Rô ngước mặt
nhìn lên cao nói: “Ở dưới này trông lên trăng bong bóng đẹp lắm.”<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Không nghe nàng ừ hử, Năm Rô móc một con trùn
vô lưỡi câu, vung tay quăng con mồi đang quằn quại ra xa, ngồi yên chờ đợi một
lát rồi giựt cần câu, bắt được một con cá cỡ ngón tay. Anh cẩn thận gở lưỡi câu
khỏi miệng cá. Con trùn đã bị đứt mất một nửa, vẫn còn quằn quại, lại được
quăng ra xa. Cần câu đơn giản bằng một nhánh cây dài cỡ cánh tay, như loại dành
cho trẻ con trong mấy khu vui chơi hồi nàng còn nhỏ xíu. Nàng tưởng anh ta câu
cá giải trí. Nhưng Năm rô cầm con cá mới câu được bỏ vô miệng lủm gọn, nhai rau
ráu. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;"><o:p> </o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><i style="mso-bidi-font-style: normal;"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">Sự nhiệm mầu của thiên nhiên là tự chữa lành khi
được bỏ mặc. Ba mươi, bảy mươi, một trăm năm sau trận thế chiến cuối cùng, cỏ
cây dần dà mọc lại. Dần dà từ những nơi ẩn náu, côn trùng, các loại bò sát,
chim chóc, động vật... hồi phục hoặc biến đổi để sinh tồn trong môi trường mới.
Năm Rô thuộc về phần còn lại của nhân loại trên trái đất sau nhiều đợt diệt
vong, đã tiến hóa để phổi có thể lọc khí độc, da có thể chịu được các loại bức
xạ, cấu trúc xương và nội tạng đều thay đổi để thoải mái bơi lội dưới nước, chạy
nhảy trèo leo trên dốc núi bằng chân trần.<span style="mso-spacerun: yes;">
</span></span></i><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;"><o:p> </o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">Nàng ngồi cạnh
Năm Rô trên sàn, thòng chân xuống chạm mặt nước, cũng ngước nhìn lên cao. Nhìn
hồi lâu nàng nhận ra một nửa hình tròn sáng nhạt quen quen, thỉnh thoảng khuất
sau những cái gọi là trăng bong bóng rực rỡ như lồng đèn đua nhau thắp sáng bầu
trời. Nàng biết đó mới là trăng, vệ tinh tự nhiên của trái đất. Vệ tinh nhân tạo
<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>nàng từng thấy hồi nhỏ, không lạ, chỉ
không ngờ trong tương lai nhiều và to như vậy.<span style="mso-spacerun: yes;">
</span>Nàng hơi tiếc những vì sao mờ mịt. Nhưng thích thú cảnh sao băng xẹt qua
xẹt lại liên tục. Nhiều hơn hồi nàng thức khuya trèo lên nóc nhà chờ sao băng để
thốt lên một điều ước. Có thể những sao băng này không chỉ là những vân thạch
bay vào khí quyển bốc cháy mà gồm cả phi thuyền hay vệ tinh cũ rơi trở lại trái
đất, theo kiến thức phổ thông nàng được dạy. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><i style="mso-bidi-font-style: normal;"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;"><o:p> </o:p></span></i></p>
<p class="MsoNormal"><i style="mso-bidi-font-style: normal;"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">Dù sao nàng cũng được sinh trưởng trong thời hoàng
kim của lịch sử nhân loại, được gọi là thời đại khoa học kỷ thuật. Không ngày
nào trôi qua mà không có phát minh mới được cấp bằng. Không có người nào sống
mà không được hứa hẹn những điều tốt đẹp ở tương lai. Điều tốt đẹp nhứt nàng được
hứa là sẽ sống đến 200 tuổi. Nhưng khi bước qua tuổi đôi mươi, nàng nghĩ có cần
phải sống thêm một trăm tám mươi năm lẻ nữa không? Như người đọc tiểu thuyết
thông minh, đọc vài chương là bắt đầu đoán được ý đồ của tác giả, nàng muốn lật
ngay tới chương cuối để coi hồi kết có đúng như mình nghĩ. <o:p></o:p></span></i></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;"><o:p> </o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">Năm Rô hỏi: “Ở trong
những bong bóng đó chắc cũng thấy trăng hả?” Nàng không biết câu hỏi đó có phải
dành cho mình không nên không ừ hử. <span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Năm
Rô tiếp tục độc thoại. “Từ vệ tinh này nhìn vệ tinh<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>kia trong không trung có lẽ không lãng mạn
như trên mặt đất nhìn trăng chơi vơi trên đỉnh núi, treo lơ lửng dưới nhánh
trúc đung đưa, chìm lĩm dưới đáy hồ lặng sóng, hay loang đến tận cùng của giòng
sông chảy miết. Ờm...” Năm Rô ngập ngừng, định gọi em, nhưng rồi bỏ trống nhân
xưng, hỏi trổng: “... ở bong bóng nào trên đó?” Nàng vẫn không trả lời như thể
câu hỏi không liên quan đến mình. Lát sau dường như hiểu ra mình là người được
hỏi, nàng cũng không có câu trả lời. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;"><o:p> </o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><i style="mso-bidi-font-style: normal;"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">Nàng ở bong bóng nào? Bong bóng quê nàng là tại
đây tuy không phải thời này. Thời nàng ra đời xảy ra một trận dịch mà thuốc ngừa
lẫn thuốc trị bệnh không được hiệu quả lắm. Biện pháp an toàn hơn cả là hoàn
toàn cách ly với nguồn bệnh, tức là tạo ra những “bubble”, bong bóng. Chẳng hạn
một chung cư cao cấp được quản lý tốt, bảo đảm mọi nhu cầu của người bên trong,
tuyệt đối không cho người ngoài vào. Hay một nhà máy nơi công nhân ăn ngủ và
làm luôn trong xưởng. Nàng được hoài thai trong cái bong bóng công ty nơi cha mẹ
nàng cùng ăn ở làm, “ba tại chỗ”. <span style="mso-spacerun: yes;"> </span><o:p></o:p></span></i></p>
<p class="MsoNormal"><i style="mso-bidi-font-style: normal;"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">Giới thượng lưu sống trong những bong bóng cao cấp
hơn, chẳng hạn biệt thự trên núi hay ngoài hải đảo nơi mọi con đường đến đó đều
có chốt chặn. Có những du thuyền siêu khủng với tất cả tiện nghi từ sân golf đến
đồng cỏ để cỡi ngựa, lênh đênh giữa đại dương, ở ngoài mọi lãnh hải các quốc
gia.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Trong những bong bóng đó người ta an
toàn khỏe mạnh hạnh phúc và làm công việc bình thường của họ, như điều hành thế
giới, kiểm soát thị trường, kinh doanh nghệ thuật, đầu tư nghiên cứu khoa học,
v.v. Nhu cầu bong bóng cao cấp tăng vùn vụt, kinh doanh bong bóng bùng phát, đạt
siêu lợi nhuận. Siêu bong bóng cực cao cấp thiết kế như tàu vũ trụ<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>được chào hàng trong giới 0,1% đỉnh của nhân
loại. Rồi lần lượt những người thuộc nhóm 1% đỉnh của nhân loại đều sống trong
những bong bóng thiết kế tựa những trái cầu khổng lồ bay quanh trái đất, hoặc
những tàu vũ trụ viễn du vào không gian vô tận. Những cái ra đời sau to lớn và
hoàn hảo hơn cái trước. Cái cuối cùng rời khỏi mặt đất đầu thế kỷ 22, khi xảy
ra cuộc chiến tranh cuối cùng.<o:p></o:p></span></i></p>
<p class="MsoNormal"><i style="mso-bidi-font-style: normal;"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;"><o:p> </o:p></span></i></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">Nàng ngã lưng xuống
sàn cho đỡ mỏi lưng, không bận tâm tư thế nằm ngữa với đầu gối gập 90 độ, thả
đôi chân thòng xuống nước đung đưa, là một tư thế khêu gợi. Năm Rô liếc nhanh một
cái từ chỗ gập đầu gối lên đến bụng nàng. Anh bị rạo rực nhưng cố trấn áp, hướng
đôi mắt vào mặt nước tối thui lung linh những vệt sáng mơ hồ. Năm Rô nghe nói những
Kẻ Đàng Trên thỉnh thoảng rời trăng bong bóng xuống mặt đất. Cả một tuổi thơ ngồi
bó gối nhìn trời, Năm Rô đã ao ước được bay lên cõi trăng bong bóng, hay gặp một
Kẻ Đàng Trên giáng trần. Tưởng là mộng hoang đường, mà lại thành sự thật: hôm
nay anh gặp nàng. <span style="mso-spacerun: yes;"> </span><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;"><o:p> </o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><i style="mso-bidi-font-style: normal;"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">Hồi nàng đôi tám đôi chín, tuổi mộng mơ, nàng cũng
đã nghe nói và mơ tưởng đến thế giới bong bóng trên trời: một thế giới tuyệt hảo
trong vũ trụ với điều kiện sống lý tưởng, hoàn toàn cách ly, thực sự an toàn,
không bị ảnh hưởng bởi những biến đổi môi trường trên mặt đất, không lo bọn
cùng dân nổi loạn hay chính quyền đánh thuế, vĩnh viễn bay quanh trái đất như mặt
trăng, hay viễn du trong vũ trụ như những ngôi sao. Con người thoát ra khỏi số
phận con người, thành Tiên, Phật hay Thánh, không vướng bận những vớ vẩn trần tục
nữa. Họ không phải thức dậy đúng giờ mỗi ngày như nàng, đứng máy dưới sự giám
sát của AI, bọn trí tuệ nhân tạo. Khi nàng đủ trưởng thành để hiểu ra sự thay đổi
vị trí của mình trong trật tự xã hội nàng đang sống là mộng hoang đường, nàng
chọn lối thoát thời gian. <o:p></o:p></span></i></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;"><o:p> </o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">Với thân hình mảnh
dẻ mềm mại chứ không sần xừ thô rám, với hàm răng trắng nhỏ đều chứ không to
bén và vàng như rỉ sét của Năm Rô, bỗng nhiên hiện ra, chắc chắn nàng là một Kẻ
Đàng Trên. Năm Rô từng nghe kể chuyện nàng Giáng Kiều thuộc cõi tiên đã xuống
trần dan díu với Tú Uyên, chẳng những chăm sóc cơm nước áo quần cho Tú Uyên,
còn sanh con trai cho chàng, hóa phép ra lâu đài lộng lẫy để chàng ăn chơi thỏa
chí, có lúc nàng biến mất vì giận hờn nhưng vẫn trở lại vì yêu thương, cuối
cùng nàng dạy chồng phép tu để cùng lên tiên sống đời bất tử. Tiên ở thượng giới,
tức là Kẻ Đàng Trên. Năm Rô liếc ngang một cái nữa, rộn rả trong lòng khi thấy
nàng vẫn đang nằm bên cạnh ngắm trăng bong bóng. Nàng không chợt biến đi như chợt
hiện. Năm Rô khấp khởi mừng. Hẳn nàng muốn ở lại gieo duyên trần. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><i style="mso-bidi-font-style: normal;"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;"><o:p> </o:p></span></i></p>
<p class="MsoNormal"><i style="mso-bidi-font-style: normal;"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">Năm Rô là kẻ thừa kế chính thức những núi non hùng
vĩ, những đại dương thăm thẳm, những bình nguyên mênh mông, chưa kể những hồ nước,
sa mạc, rừng và sông suối nhiều đến nỗi không đủ tính từ miêu tả để kèm theo.
Nhưng Năm Rô không có ý thức sở hữu. Và thực ra mọi thứ trên mặt đất vẫn thuộc
về những Kẻ Đàng Trên. Họ đã thiết lập những luật lệ để bảo vệ quyền tư hữu đối
với rừng núi sông biển và tất cả đất đai trên trái đất ngay cả khi họ bỏ mặc mọi
thứ mà ra đi. Khi trái đất dần hồi sinh Kẻ Đàng Trên rục rịch thăm dò những khả
năng khai thác, có thể trước tiên là ngành du lịch. <o:p></o:p></span></i></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;"><o:p> </o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">Dè dặt nằm xuống
bên cạnh nàng, Năm Rô bắt chéo hai cánh tay kê dưới cổ, ngữa mặt nhìn bầu trời
đêm lấp lánh những trăng bong bóng. Anh nói mình đã lớn lên dưới bầu trời lung
linh này, từng được nghe kể chuyện Chú Cuội Hằng Nga và Bích Câu Kỳ Ngộ. Anh đã
trải qua hàng ngàn đêm nằm dài trên sàn nước này mơ tưởng một ngày như hôm nay.
Hồi còn nhỏ, anh được dỗ rằng nếu anh ngoan ngoãn thiện lương anh sẽ gặp Tiên.
Anh tin vậy. Và chẳng phải có tin là có xảy ra sao? Nàng Giáng Kiều của anh đang
nằm ngay bên cạnh anh đây.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;"><span style="mso-spacerun: yes;"> </span><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><i style="mso-bidi-font-style: normal;"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">Sắp đặt xong tình huống cho đôi trai gái gặp gỡ, tôi
cảm thấy khoan khoái vô cùng. Tôi rời bàn viết, đi qua đi lại đi lòng vòng,
nghĩ xem câu chuyện sẽ tiếp theo như thế nào.<span style="mso-spacerun: yes;">
</span>Tôi xạo có cơ sở. Vào đầu thế kỷ hai mươi mốt trình độ kỷ thuật đã có thể
đưa đón người ra vào không gian an toàn, đã có những người sống liên tục nhiều
ngày trong các trạm không gian. Người ta cũng chế tạo được những vật liệu siêu
bền, siêu lọc không khí, siêu cách nhiệt và bức xạ. Mà lại dễ dàng sản xuất bằng
in 3D. Ngay thời tôi đang sống, việc phóng những vệ tinh và siêu vệ tinh không
được coi là tin nóng nữa, thậm chí còn được cố tình lờ đi, coi như chuyện bình
thường, không cần thông báo. Vài thập niên sau, thời nhân vật của tôi lớn lên,
bầu trời đã xuất hiện những vầng trăng lạ ai cũng biết là gì.<o:p></o:p></span></i></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;"><o:p> </o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">Nàng nằm ngữa
trên sàn ngắm bầu trời lung linh những bong bóng đủ màu nhớ những giấc mơ tuổi
thơ. Lúc đó nàng ở đâu nhỉ? Làng trẻ mồ côi Yêu Thương, làng giáo dục thiếu
niên Hy Vọng, hay làng chuẩn bị cho thanh niên vào đời Hạnh Phúc? Nàng là kẻ sống
sót sau khi cha mẹ đã chết trong trận dịch vì không đủ điều kiện sống chung với
virus. Nàng lớn lên giữa hàng ngàn kẻ cùng số phận. <span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Những cô bạn cùng trang lứa đó đều có chung giấc
mơ về một cuộc kỳ ngộ với Boss, kẻ khởi nghiệp vĩ đại bằng tiền của cha mẹ, cùng
Boss rơi vào thung lũng tình yêu, rong chơi và ân ái giữa ngọc ngà nhung lụa,
sanh ra những đứa trẻ như thiên thần, tạo thành một gia đình đời đời hạnh phúc,
vĩnh viễn thoát khỏi khu công nghệ cao nơi họ làm việc tỉ mỉ chính xác như máy,
để tạo ra những rô bô có trí tuệ nhân tạo và cảm xúc tinh tế như con người. Tuy
nhiên, lúc không mộng mơ nàng thấy cơ hội được chọn tham gia chương trình du
hành thời gian, tuy chỉ có một phần triệu trúng tuyển, vẫn nhiều cơ may hơn
ngáng chân Boss để chàng ngã vào lòng mình. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="tab-stops: center 3.25in;"><i style="mso-bidi-font-style: normal;"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;"><o:p> </o:p></span></i></p>
<p class="MsoNormal" style="tab-stops: center 3.25in;"><i style="mso-bidi-font-style: normal;"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">Khổ nhứt là viết truyện ngắn
tới hồi kết. Cái kết phải bất ngờ. Nhưng làm sao bất ngờ khi tôi đã đặt hai người
đó nằm cạnh nhau? Cả hai có vẻ cùng một ước mơ và đang cùng nhìn về một hướng. Nhưng
nàng chỉ là một gián điệp của bọn tư bản phóng vào tương lai để do thám. Sách dạy
thành công ghi rõ là thấy trước, ra tay trước, chiếm ưu thế, ắt đắc lợi. Chỉ cần
sống trước nửa phút, thấy hột xí ngầu lật mặt nào lên, là thắng cả ván bài. Biết
trước biến động thị trường chứng khoán một hai tuần thì trở thành tỷ phú không
cần mơ. Nàng đã được cho biết mục đích cuộc du hành thời gian. Họ nói đó là một
cuộc thí nghiệm vĩ đại, có ý nghĩa thay đổi lịch sử, vì biết được tương lai,
con người sẽ sửa sang chính sách, thay đổi cách sống, tránh tai họa có thể
tránh được. Nàng nghe vậy biết vậy.<o:p></o:p></span></i></p>
<p class="MsoNormal" style="tab-stops: center 3.25in;"><i style="mso-bidi-font-style: normal;"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;"><o:p> </o:p></span></i></p>
<p class="MsoNormal" style="tab-stops: center 3.25in;"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">Nàng nhắm mắt hé môi, thở nhanh, dường như trái tim
bị gì đó không ổn. Không biết những siêu chip được cấy khắp cơ thể nàng có đang
thực hiện chức năng của chúng? Chúng có tiếp tục hoạt động sau khi thân xác
nàng rã mục? Những thông tin nào được truyền về thời hiện tại, tức là quá khứ
ngay khi nàng vừa thoát ra? Nàng còn bao nhiêu thời gian để hoàn thành sứ mệnh?
<i style="mso-bidi-font-style: normal;"><o:p></o:p></i></span></p>
<p class="MsoNormal" style="tab-stops: center 3.25in;"><i style="mso-bidi-font-style: normal;"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;"><o:p> </o:p></span></i></p>
<p class="MsoNormal"><i style="mso-bidi-font-style: normal;"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">Con người khi tiến vào vũ trụ chắc chắn họ vẫn cài
đặt khắp nơi những thiết bị để tiếp tục theo dõi tình trạng biển dâu và sự tiến
hóa của các sinh vật hoang dã còn lại trên trái đất. Họ quan sát những con người
<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>như Năm Rô tương tự như con người ở thế
kỷ 20 nghiên cứu loài tinh tinh. Năm Rô cũng như anh em cha mẹ ông bà mình, được
truyền dạy, hay cài đặt, niềm tin là Kẻ Đàng Trên thuộc loài cao siêu hơn hẳn
con người, có quyền năng phi phàm, kiểm soát và sắp đặt mọi việc ở trần
gian.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Năm Rô tin là ước mơ lên cõi tiên,
thượng giới, thiên đàng hay đâu đó trong vũ trụ là chính đáng và có thể đạt được.
Anh thậm chí còn nghĩ là người ngoan ắt được quyền hưởng cuộc sống đời đời hạnh
phúc trong các bong bóng. Anh không biết là ngay cả bong bóng cũng không được tạo
ra như nhau. Anh tự suy diễn rằng nàng có thể là tiên mắc đọa phải giáng trần một
thời gian. Hoặc nàng là một Kẻ Đàng Trên lãng mạn muốn đem đến cho anh một cuộc
tình. Có thể ngắn ngủi và bí mật. Nhưng nếu anh là kẻ được chọn, thì tại sao không
nhận ngay thử thách này, cơ hội này? <o:p></o:p></span></i></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;"><o:p> </o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="tab-stops: center 3.25in;"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">Năm Rô nhỗm nửa người dậy, chồm sang nàng, bộ ngực
vạm vỡ phập phồng, líu lưỡi thốt ra lời tỏ tình tha thiết chân thành: “Em là
nàng Tiên trong mộng của anh. Anh yêu em. Hãy là vợ anh.” Nàng không nhìn vào mắt
anh, không phì cười hay phát khóc. Cũng không ngạc nhiên. Nàng nói: “Tôi hai
trăm tuổi rồi cưng à.” <span style="mso-spacerun: yes;"> </span><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="tab-stops: center 3.25in;"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;"><o:p> </o:p></span></p>quán bạnhttp://www.blogger.com/profile/09343500251557287644noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-20047160.post-42532063599212367992021-12-18T17:51:00.004+07:002021-12-18T17:52:31.320+07:00chờ bão<p></p><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/a/AVvXsEj_uK39XF_-1gvQTFpNSuNg2tYIOv-jBeLo4MhEfXfL0kpEbFrOi3l_CRd-Ox_BuMsj1GPItAF55n-850a1ZH_tiP9KUyts5JI7anrRKj-qok3ao0w76dpaAunNOlpHud0i_3GIu92T8NqdlR0ACO7FI9_N5RuxpbV5_OvfSku8su56UiRdrw=s512" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="288" data-original-width="512" height="180" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/a/AVvXsEj_uK39XF_-1gvQTFpNSuNg2tYIOv-jBeLo4MhEfXfL0kpEbFrOi3l_CRd-Ox_BuMsj1GPItAF55n-850a1ZH_tiP9KUyts5JI7anrRKj-qok3ao0w76dpaAunNOlpHud0i_3GIu92T8NqdlR0ACO7FI9_N5RuxpbV5_OvfSku8su56UiRdrw=s320" width="320" /></a></div> <p></p><p><br /></p><div dir="auto" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; white-space: pre-wrap;">Nhân lúc ngày được coi là còn sớm</div><div dir="auto" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; white-space: pre-wrap;">Con nhái thảnh thơi ngồi trên bờ giếng </div><div dir="auto" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; white-space: pre-wrap;">ngó trời xanh</div><div dir="auto" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; white-space: pre-wrap;">Cơn bão còn ở Philippines</div><div dir="auto" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; white-space: pre-wrap;">Con cắc ké nằm trên nhánh chùm ngây ngáp</div><div dir="auto" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; white-space: pre-wrap;">nghe tôi nói có người bữa hỗm hỏi thăm</div><div dir="auto" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; white-space: pre-wrap;">nó trầm ngâm nhìn mặt giếng</div><div dir="auto" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; white-space: pre-wrap;">biết chừng nào bão qua</div><div dir="auto" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; white-space: pre-wrap;">giờ này ngày vẫn còn là ngày mới</div><div dir="auto" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; white-space: pre-wrap;">lửng thửng bước chân qua lại</div><div dir="auto" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; white-space: pre-wrap;">khoảnh sân mảnh vườn</div><div dir="auto" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; white-space: pre-wrap;">đàn gà trống choai đang học gáy<br /></div>quán bạnhttp://www.blogger.com/profile/09343500251557287644noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-20047160.post-1728539813824648642021-12-12T17:39:00.002+07:002021-12-12T17:40:47.430+07:00qua sông<p></p><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/a/AVvXsEgNHnkgjA0YcxnBJjTjBovmWOnxwgnef6xlZ9VlPoFF6pv3rbY5Nai4fUW781cjoRDHRGl8gD3-lmFRh-R2MAY_Pqx57KmkBZDoK523oT4ozhZgBR3cA4Kz-EOHoWjXGD1ULD94f1YuEqt-iSKkAB_1Cgs6qDPuB1IE3HhGwAXzZDaY7_y1bA=s416" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="234" data-original-width="416" height="180" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/a/AVvXsEgNHnkgjA0YcxnBJjTjBovmWOnxwgnef6xlZ9VlPoFF6pv3rbY5Nai4fUW781cjoRDHRGl8gD3-lmFRh-R2MAY_Pqx57KmkBZDoK523oT4ozhZgBR3cA4Kz-EOHoWjXGD1ULD94f1YuEqt-iSKkAB_1Cgs6qDPuB1IE3HhGwAXzZDaY7_y1bA=s320" width="320" /></a></div><br /> <p></p><div class="kvgmc6g5 cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; margin: 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto" style="font-family: inherit;">Mưa xóa trắng bờ sông phà vừa ra</div><div dir="auto" style="font-family: inherit;">Áo mưa ai kín mít nón che tùm hụp</div><div dir="auto" style="font-family: inherit;">Dễ gì nhận ra nhau để mai sau nói</div><div dir="auto" style="font-family: inherit;">Ngày xưa mình từng cùng qua sông</div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto" style="font-family: inherit;">Chiếc phà bồng bềnh ai chơi vơi</div><div dir="auto" style="font-family: inherit;">vuốt mặt lai láng nhìn ngón chân </div><div dir="auto" style="font-family: inherit;">ai bấm xuống sàn phà giữ cho bầu trời</div><div dir="auto" style="font-family: inherit;">đừng chao đảo</div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto" style="font-family: inherit;">Giá mà phà trôi miết vào cõi mưa</div><div dir="auto" style="font-family: inherit;">Hay bão nổi và dòng sông cuộn sóng</div><div dir="auto" style="font-family: inherit;"> Cho phà tan tành </div><div dir="auto" style="font-family: inherit;">mộng tưởng tan theo</div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto" style="font-family: inherit;">Nhưng phà tới bến mưa dần dần tạnh</div><div dir="auto" style="font-family: inherit;">Mang mang nước chảy về thăm thẳm</div><div dir="auto" style="font-family: inherit;">Khoảnh khắc tương phùng tựa bóng mây</div><div dir="auto" style="font-family: inherit;">Phà qua phà lại phà qua lại</div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto" style="font-family: inherit;">Mưa vẫn như hôm nào xóa trắng bờ</div></div>quán bạnhttp://www.blogger.com/profile/09343500251557287644noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-20047160.post-11402511080369860472021-12-09T10:05:00.002+07:002021-12-09T10:05:57.620+07:00hồi phục<p></p><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/a/AVvXsEiGDjre8XjAsYMD30GcpBOK5-X-aBokIN1yxXbmfd4U5s_H_UKO0KNvJlu1RaMAfObbJ9Lc96G_DqzIp3E3I4vAf_ceWLPcchha7fCxYWC63DUNuJNN8uSJtP8PuAaV-qzBZdGCF7dyvTYCKepVq92e2I0-kJuXQce5k9CrFBNmR0S3XkIQXw=s416" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="234" data-original-width="416" height="180" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/a/AVvXsEiGDjre8XjAsYMD30GcpBOK5-X-aBokIN1yxXbmfd4U5s_H_UKO0KNvJlu1RaMAfObbJ9Lc96G_DqzIp3E3I4vAf_ceWLPcchha7fCxYWC63DUNuJNN8uSJtP8PuAaV-qzBZdGCF7dyvTYCKepVq92e2I0-kJuXQce5k9CrFBNmR0S3XkIQXw=s320" width="320" /></a></div><br /> <p></p><p><span style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px;">Hôm nay mặt trời ngoi lên khỏi nóc nhà trọ trắng lóa</span><br style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px;" /><span style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px;">Bông xoài rụng hết lá chuối te tua nhánh chùm ruột đeo dăm ba trái</span><br style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px;" /><span style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px;">tôi đạp xe đi mua dừa xiêm, một miếng ba rọi và ba miếng sườn</span><br style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px;" /><span style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px;">trái tim đập 133 nhịp một phút khi trở về nhà khiến máy đo kêu bip bip</span><br style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px;" /><span style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px;">Nhưng bác sĩ nói vậy là tôi hồi phục rồi á</span><br style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px;" /><span style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px;">Mừng ghê</span><br style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px;" /><span style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px;">Bây giờ ra vườn hái rau rồi luộc ba rọi cuốn bánh tráng</span><br style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px;" /><span style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px;">Vậy thôi chứ tôi đâu có tham vọng hay toan tính gì ghê gớm</span><br style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px;" /><span style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px;">Giờ mỗi ngày còn tự xách giỏ đi chợ là thấy đời ô kê.</span><span style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px;"> </span></p>quán bạnhttp://www.blogger.com/profile/09343500251557287644noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-20047160.post-60644060133027241412021-12-08T16:39:00.003+07:002021-12-08T16:39:47.872+07:00tro than<p> </p><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/a/AVvXsEgXy7I0RFkcx_eTe29roBNoqUs9JYiOVzwVb1_Xus1-UB-pzB_BNLyIoLaGeufr2Uk86m7ykVS5iIT4pFFECqJywFmDuOCOVze38fWxdSufg0-skjqqvGzHDJOo-UexB3F4qlv3yHBPlkPL3C8EqyMheN3OxTPekXXAVrlsIObeXvtmC1VWyQ=s416" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="234" data-original-width="416" height="180" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/a/AVvXsEgXy7I0RFkcx_eTe29roBNoqUs9JYiOVzwVb1_Xus1-UB-pzB_BNLyIoLaGeufr2Uk86m7ykVS5iIT4pFFECqJywFmDuOCOVze38fWxdSufg0-skjqqvGzHDJOo-UexB3F4qlv3yHBPlkPL3C8EqyMheN3OxTPekXXAVrlsIObeXvtmC1VWyQ=s320" width="320" /></a></div><br /><p></p><p><br /></p><div dir="auto" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; white-space: pre-wrap;">Buổi sáng khượi tro tàn tìm những lụn vụn của chiêm bao đêm qua</div><div dir="auto" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; white-space: pre-wrap;">Miếng than nguội có lẽ là đồ thật và tro bụi bốc lên cũng thật </div><div dir="auto" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; white-space: pre-wrap;">bếp lửa đầu hôm chập chờn bóng người ngâm hát ư a</div><div dir="auto" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; white-space: pre-wrap;">là huyễn ảo hay cũng thật như tro than ký ức</div><div dir="auto" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; white-space: pre-wrap;">Sợ sệt mơ hồ loãng tan theo mộng mị </div><div dir="auto" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; white-space: pre-wrap;">Đọng và đặc lại một nỗi</div><div dir="auto" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; white-space: pre-wrap;">buồn </div><div dir="auto" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; white-space: pre-wrap;">không thể tả </div><div dir="auto" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; white-space: pre-wrap;">Cảm giác lướng vướng như ghèn trên mi mắt được lau rửa</div><div dir="auto" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; white-space: pre-wrap;">Một gương mặt sạch chiêm bao cho một ngày mới</div><div dir="auto" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; white-space: pre-wrap;">Một thân thể lấp liếm bằng áo quần</div><div dir="auto" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; white-space: pre-wrap;">Một không gian cho những bước chân loanh quanh</div><div dir="auto" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; white-space: pre-wrap;">Cõi người ta đâu cần phải bao la</div>quán bạnhttp://www.blogger.com/profile/09343500251557287644noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-20047160.post-55056401826816158112021-12-07T09:49:00.000+07:002021-12-07T09:49:00.910+07:00bầu trời có chim yến bay<p><br /></p><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhWkAPwFXhmLq_znVKmNin_za7CZCaqQ-vyZKBVH_e-ctTQZekAn5XkjA1AWPFdass_gGstf_3_tff-NAPSMz9CVzgVOzjw4W6zp6OXQN5Hnnec04GUCfiyEFzUsYEv8oeAnxeI/s416/1601434390312.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="416" data-original-width="234" height="320" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhWkAPwFXhmLq_znVKmNin_za7CZCaqQ-vyZKBVH_e-ctTQZekAn5XkjA1AWPFdass_gGstf_3_tff-NAPSMz9CVzgVOzjw4W6zp6OXQN5Hnnec04GUCfiyEFzUsYEv8oeAnxeI/s320/1601434390312.jpg" width="180" /></a></div><br /><p><br /></p><p> <span style="background-color: white; color: #050505; font-family: inherit; font-size: 15px; white-space: pre-wrap;">Bầy yến quần quần một vùng trời xám </span></p><div class="kvgmc6g5 cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; margin: 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto" style="font-family: inherit;">Chúng đang kháng cự tiếng gọi về chuồng?</div><div dir="auto" style="font-family: inherit;">Hay tìm cách thoát khỏi bầu trời?</div><div dir="auto" style="font-family: inherit;">Một bầu trời có chim yến bay</div></div><div class="o9v6fnle cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto" style="font-family: inherit;">Chúng quần quần mỗi chiều</div><div dir="auto" style="font-family: inherit;">Vì đói sau một ngày cật lực kiếm ăn?</div><div dir="auto" style="font-family: inherit;">Vì mệt sau một ngày bay rã cánh?</div><div dir="auto" style="font-family: inherit;">Vì sợ sau một ngày là một ngày nữa</div><div dir="auto" style="font-family: inherit;">Triền miên xây tổ tổ biến mất</div><div dir="auto" style="font-family: inherit;">Miệt mài bay mãi vẫn trong bầu trời.</div></div>quán bạnhttp://www.blogger.com/profile/09343500251557287644noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-20047160.post-46365172335491948742021-12-06T15:17:00.004+07:002021-12-09T10:03:00.439+07:00trong cơn sốt<p> </p><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjZsY1gr5HtnzriejZaWSR3mY87FascFvaHLqxDb2kh1uVrBdlULNwZnzHFQaCoYDGSUAVj11A0aQypkQr9JHASGiiK54M1vD1ZmVFObS8aBBbXLJvoipVZcEFZAuHAoxzSaz-H/s416/1592889294520.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="234" data-original-width="416" height="180" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjZsY1gr5HtnzriejZaWSR3mY87FascFvaHLqxDb2kh1uVrBdlULNwZnzHFQaCoYDGSUAVj11A0aQypkQr9JHASGiiK54M1vD1ZmVFObS8aBBbXLJvoipVZcEFZAuHAoxzSaz-H/s320/1592889294520.jpg" width="320" /></a></div><br /><p></p><p><br /></p><p class="MsoNormal"><span lang="VI">Những chiếc lá
lãng mạn nương theo gió bay về phía mặt trời kết thúc trong một hốc kẹt.<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal"><span lang="VI">Cuộc dạo chơi ký ức
lẩn lộn hiện thực không có bạn đồng hành<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal"><span lang="VI">Mùa đông như pha
lê bàn chân dẫm qua những âm vang vô tận của tự do<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal"><span lang="VI">Giữa mặt đất bầu
trời ánh sáng xuyên qua gân lá mục rửa rọi hình hài cổ thụ<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal"><span lang="VI">Thời gian vuốt ve
nỗi quạnh hiu trong chộn rộn tưng bừng sự sống tưởng là bất tận<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal"><span lang="VI">Mặt đất còn nơi
đâu chưa có đường bánh xe lăn qua cỏ đá một màu thăm thẳm<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal"><span lang="VI">Ôm lấy mềm mại
thân tâm dòng nước không cuộn sóng chỉ sủi bọt rưng rưng<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal"><span lang="VI">Niềm tin là tia
chớp nháng lên không thể bấu víu vào sấm vọng và im ắng của không gian rỗng.<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal"><span lang="VI">Bữa ăn trên bàn
đá miếng cơm nắm trái ớt đỏ đánh thức cơn thèm khát phương đông<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal"><span lang="VI">Đỉnh đồi xa mờ nhạt
cây phong cây tùng không múa hát điệu buồn trong dáng đứng bên khe. <o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal"><span lang="VI">Bãi thạch thảo
không nâng niu da gối đá cứng hơn đầu mây trắng đang vẽ tranh vân cẩu<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal"><span lang="VI">Đường về không
còn xa những người chỉ đi vòng qua thiên đường làm dăm ba chuyện trần thế <o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal"><span lang="VI">Nhặt nhạnh bóng
vía hương xuân vớt vát tăm hơi mùa hè lần theo biên giới thời gian<o:p></o:p></span></p><p>
<span lang="VI" style="font-family: "Calibri","sans-serif"; font-size: 11.0pt; line-height: 107%; mso-ansi-language: VI; mso-ascii-theme-font: minor-latin; mso-bidi-font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-language: AR-SA; mso-bidi-theme-font: minor-bidi; mso-fareast-font-family: Calibri; mso-fareast-language: EN-US; mso-fareast-theme-font: minor-latin; mso-hansi-theme-font: minor-latin;">Thưởng ngoạn sự nắm níu và từ chối kháng cự trong vận
động tới vô cùng. </span></p>quán bạnhttp://www.blogger.com/profile/09343500251557287644noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-20047160.post-35021445278377356362021-12-04T07:14:00.003+07:002021-12-04T07:14:57.693+07:00nâng cốc thơ<p> </p><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjQgBuwYPLgsaHjKFOiZ1PAP3kNI-xgXMXa5ihebnocjnMj3xZHVT9iKYnfGZB7N3sXRWgoQ7AiPa_skwDbm7jdi0Pon44xD4U_c90Mansp8xYlDiSrFAbBrdDrnPXnMV7kR6Vn/s416/1594166524628.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="416" data-original-width="234" height="320" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjQgBuwYPLgsaHjKFOiZ1PAP3kNI-xgXMXa5ihebnocjnMj3xZHVT9iKYnfGZB7N3sXRWgoQ7AiPa_skwDbm7jdi0Pon44xD4U_c90Mansp8xYlDiSrFAbBrdDrnPXnMV7kR6Vn/s320/1594166524628.jpg" width="180" /></a></div><br /><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><br /></div><br /><p></p><p><br /></p><div class="" data-block="true" data-editor="cvpam" data-offset-key="8o4t9-0-0" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 12px; white-space: pre-wrap;"><div class="_1mf _1mj" data-offset-key="8o4t9-0-0" style="direction: ltr; font-family: inherit; position: relative;"><span style="font-family: inherit;">Người</span><span data-offset-key="8o4t9-1-0" style="font-family: inherit;"> say trữ rượu </span></div></div><div class="" data-block="true" data-editor="cvpam" data-offset-key="ajc33-0-0" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 12px; white-space: pre-wrap;"><div class="_1mf _1mj" data-offset-key="ajc33-0-0" style="direction: ltr; font-family: inherit; position: relative;"><span data-offset-key="ajc33-0-0" style="font-family: inherit;">Tôi trữ thơ cho những lúc như bây giờ</span></div></div><div class="" data-block="true" data-editor="cvpam" data-offset-key="ci36d-0-0" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 12px; white-space: pre-wrap;"><div class="_1mf _1mj" data-offset-key="ci36d-0-0" style="direction: ltr; font-family: inherit; position: relative;"><span data-offset-key="ci36d-0-0" style="font-family: inherit;">Ngoài cửa sổ không trăng</span></div></div><div class="" data-block="true" data-editor="cvpam" data-offset-key="4ufeg-0-0" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 12px; white-space: pre-wrap;"><div class="_1mf _1mj" data-offset-key="4ufeg-0-0" style="direction: ltr; font-family: inherit; position: relative;"><span data-offset-key="4ufeg-0-0" style="font-family: inherit;">Buồng phổi thiếu không khí </span></div></div><div class="" data-block="true" data-editor="cvpam" data-offset-key="f80gs-0-0" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 12px; white-space: pre-wrap;"><div class="_1mf _1mj" data-offset-key="f80gs-0-0" style="direction: ltr; font-family: inherit; position: relative;"><span data-offset-key="f80gs-0-0" style="font-family: inherit;"><br data-text="true" /></span></div></div><div class="" data-block="true" data-editor="cvpam" data-offset-key="9n0mo-0-0" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 12px; white-space: pre-wrap;"><div class="_1mf _1mj" data-offset-key="9n0mo-0-0" style="direction: ltr; font-family: inherit; position: relative;"><span data-offset-key="9n0mo-0-0" style="font-family: inherit;"> Rót vào cốc đêm lưng lưng cảm xúc</span></div></div><div class="" data-block="true" data-editor="cvpam" data-offset-key="a4ctj-0-0" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 12px; white-space: pre-wrap;"><div class="_1mf _1mj" data-offset-key="a4ctj-0-0" style="direction: ltr; font-family: inherit; position: relative;"><span data-offset-key="a4ctj-0-0" style="font-family: inherit;">Uống cạn một hơi lại rót thêm</span></div></div><div class="" data-block="true" data-editor="cvpam" data-offset-key="10pa2-0-0" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 12px; white-space: pre-wrap;"><div class="_1mf _1mj" data-offset-key="10pa2-0-0" style="direction: ltr; font-family: inherit; position: relative;"><span data-offset-key="10pa2-0-0" style="font-family: inherit;">Những thương nhớ buồn vui ... từng chưng cất</span></div></div><div class="" data-block="true" data-editor="cvpam" data-offset-key="c8p4c-0-0" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 12px; white-space: pre-wrap;"><div class="_1mf _1mj" data-offset-key="c8p4c-0-0" style="direction: ltr; font-family: inherit; position: relative;"><span data-offset-key="c8p4c-0-0" style="font-family: inherit;">Đóng chai hàn kín để sống tỉnh qua ngày</span></div></div><div class="" data-block="true" data-editor="cvpam" data-offset-key="287m7-0-0" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 12px; white-space: pre-wrap;"><div class="_1mf _1mj" data-offset-key="287m7-0-0" style="direction: ltr; font-family: inherit; position: relative;"><span data-offset-key="287m7-0-0" style="font-family: inherit;"> </span></div></div><div class="" data-block="true" data-editor="cvpam" data-offset-key="bh8na-0-0" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 12px; white-space: pre-wrap;"><div class="_1mf _1mj" data-offset-key="bh8na-0-0" style="direction: ltr; font-family: inherit; position: relative;"><span data-offset-key="bh8na-0-0" style="font-family: inherit;">Tôi cần ô xy và ánh trăng</span></div></div><div class="" data-block="true" data-editor="cvpam" data-offset-key="ecge4-0-0" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 12px; white-space: pre-wrap;"><div class="_1mf _1mj" data-offset-key="ecge4-0-0" style="direction: ltr; font-family: inherit; position: relative;"><span data-offset-key="ecge4-0-0" style="font-family: inherit;">Thơ không thiết yếu hay khẩn cấp</span></div></div><div class="" data-block="true" data-editor="cvpam" data-offset-key="3476c-0-0" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 12px; white-space: pre-wrap;"><div class="_1mf _1mj" data-offset-key="3476c-0-0" style="direction: ltr; font-family: inherit; position: relative;"><span data-offset-key="3476c-0-0" style="font-family: inherit;">Thơ là men của thất tình lục dục</span></div></div><div class="" data-block="true" data-editor="cvpam" data-offset-key="dgosi-0-0" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 12px; white-space: pre-wrap;"><div class="_1mf _1mj" data-offset-key="dgosi-0-0" style="direction: ltr; font-family: inherit; position: relative;"><span data-offset-key="dgosi-0-0" style="font-family: inherit;">Nâng cốc thơ này tìm tri âm</span></div></div>quán bạnhttp://www.blogger.com/profile/09343500251557287644noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-20047160.post-10325409187234635292021-11-30T19:21:00.003+07:002021-12-09T10:03:32.312+07:00bên kia núi<p></p><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgubgoepRWjvMrh_YBQ0CrfbgFoHMDSN8dxAFD9T4HBqu63hGrQUpDM0sTZYjiuQB_tjYV34epre7RxOInnaDg8i5bW4vPEp6vyO9RSxPo05_jecF3RdJhSbouucYvZdqP8xIkV/s1140/whatcom.png" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="641" data-original-width="1140" height="180" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgubgoepRWjvMrh_YBQ0CrfbgFoHMDSN8dxAFD9T4HBqu63hGrQUpDM0sTZYjiuQB_tjYV34epre7RxOInnaDg8i5bW4vPEp6vyO9RSxPo05_jecF3RdJhSbouucYvZdqP8xIkV/s320/whatcom.png" width="320" /></a></div><br /><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><br /></div><br /> <p></p><div class="" data-block="true" data-editor="2pks" data-offset-key="sebb-0-0" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 12px; white-space: pre-wrap;"><div class="_1mf _1mj" data-offset-key="sebb-0-0" style="direction: ltr; font-family: inherit; position: relative;"><span style="font-family: inherit;">Tôi</span><span data-offset-key="sebb-1-0" style="font-family: inherit;"> nằm đây mộng về bên ấy, bên kia núi.</span></div></div><div class="" data-block="true" data-editor="2pks" data-offset-key="2gif2-0-0" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 12px; white-space: pre-wrap;"><div class="_1mf _1mj" data-offset-key="2gif2-0-0" style="direction: ltr; font-family: inherit; position: relative;"><span data-offset-key="2gif2-0-0" style="font-family: inherit;">Cánh chim chờn vờn trong ánh hoàng hôn</span></div></div><div class="" data-block="true" data-editor="2pks" data-offset-key="9742b-0-0" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 12px; white-space: pre-wrap;"><div class="_1mf _1mj" data-offset-key="9742b-0-0" style="direction: ltr; font-family: inherit; position: relative;"><span data-offset-key="9742b-0-0" style="font-family: inherit;">Mây sa xuống thung lũng ngàn cành cây không đỡ nổi</span></div></div><div class="" data-block="true" data-editor="2pks" data-offset-key="7qffn-0-0" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 12px; white-space: pre-wrap;"><div class="_1mf _1mj" data-offset-key="7qffn-0-0" style="direction: ltr; font-family: inherit; position: relative;"><span data-offset-key="7qffn-0-0" style="font-family: inherit;">Tôi nhớ tiếng ù ù gió thổi trên đèo.</span></div></div><div class="" data-block="true" data-editor="2pks" data-offset-key="eockc-0-0" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 12px; white-space: pre-wrap;"><div class="_1mf _1mj" data-offset-key="eockc-0-0" style="direction: ltr; font-family: inherit; position: relative;"><span data-offset-key="eockc-0-0" style="font-family: inherit;">Từng nghĩ đến một căn nhà treo trên thung lũng</span></div></div><div class="" data-block="true" data-editor="2pks" data-offset-key="6h9b-0-0" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 12px; white-space: pre-wrap;"><div class="_1mf _1mj" data-offset-key="6h9b-0-0" style="direction: ltr; font-family: inherit; position: relative;"><span data-offset-key="6h9b-0-0" style="font-family: inherit;">Bọn cắp ước mơ đã giăng dây cáp mắc những chiếc lồng cho du khách </span></div></div><div class="" data-block="true" data-editor="2pks" data-offset-key="9udac-0-0" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 12px; white-space: pre-wrap;"><div class="_1mf _1mj" data-offset-key="9udac-0-0" style="direction: ltr; font-family: inherit; position: relative;"><span data-offset-key="9udac-0-0" style="font-family: inherit;">dòm vào chiêm bao của tôi chụp hình đăng lên mạng</span></div></div><div class="" data-block="true" data-editor="2pks" data-offset-key="f7uji-0-0" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 12px; white-space: pre-wrap;"><div class="_1mf _1mj" data-offset-key="f7uji-0-0" style="direction: ltr; font-family: inherit; position: relative;"><span data-offset-key="f7uji-0-0" style="font-family: inherit;">Đột nhiên tôi nghèo đi, có bữa không vét nổi một đồng mơ</span></div></div><div class="" data-block="true" data-editor="2pks" data-offset-key="52iko-0-0" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 12px; white-space: pre-wrap;"><div class="_1mf _1mj" data-offset-key="52iko-0-0" style="direction: ltr; font-family: inherit; position: relative;"><span data-offset-key="52iko-0-0" style="font-family: inherit;">Đành tha phương cầu mộng</span></div></div><div class="" data-block="true" data-editor="2pks" data-offset-key="8i0p9-0-0" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 12px; white-space: pre-wrap;"><div class="_1mf _1mj" data-offset-key="8i0p9-0-0" style="direction: ltr; font-family: inherit; position: relative;"><span data-offset-key="8i0p9-0-0" style="font-family: inherit;">Trái tim tổn thương quá nhiều vì hiện thực, vì sự phũ phàng và dửng dưng</span></div></div><div class="" data-block="true" data-editor="2pks" data-offset-key="c2fi8-0-0" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 12px; white-space: pre-wrap;"><div class="_1mf _1mj" data-offset-key="c2fi8-0-0" style="direction: ltr; font-family: inherit; position: relative;"><span data-offset-key="c2fi8-0-0" style="font-family: inherit;">Tôi muốn tìm nơi chữa lành phiền muộn </span></div></div><div class="" data-block="true" data-editor="2pks" data-offset-key="97sod-0-0" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 12px; white-space: pre-wrap;"><div class="_1mf _1mj" data-offset-key="97sod-0-0" style="direction: ltr; font-family: inherit; position: relative;"><span data-offset-key="97sod-0-0" style="font-family: inherit;">Một khe cạn giữa mùa mưa khúc nhạc âm trong vách núi </span></div></div><div class="" data-block="true" data-editor="2pks" data-offset-key="5bfhi-0-0" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 12px; white-space: pre-wrap;"><div class="_1mf _1mj" data-offset-key="5bfhi-0-0" style="direction: ltr; font-family: inherit; position: relative;"><span data-offset-key="5bfhi-0-0" style="font-family: inherit;">Một phiến đá rêu khô nhạt màu để gối đầu</span></div></div><div class="" data-block="true" data-editor="2pks" data-offset-key="8etpe-0-0" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 12px; white-space: pre-wrap;"><div class="_1mf _1mj" data-offset-key="8etpe-0-0" style="direction: ltr; font-family: inherit; position: relative;"><span data-offset-key="8etpe-0-0" style="font-family: inherit;">Bên kia núi có bếp nhà ai còn ấm lửa</span></div></div><div class="" data-block="true" data-editor="2pks" data-offset-key="9426e-0-0" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 12px; white-space: pre-wrap;"><div class="_1mf _1mj" data-offset-key="9426e-0-0" style="direction: ltr; font-family: inherit; position: relative;"><span data-offset-key="9426e-0-0" style="font-family: inherit;">Cho một người khánh tận giấc mơ đến ăn mày?</span></div></div>quán bạnhttp://www.blogger.com/profile/09343500251557287644noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-20047160.post-30427364256305116602021-11-28T12:05:00.003+07:002021-11-28T12:07:56.801+07:00Đất<p><br /></p><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiYOyXbFK2ydBfyEOD1lzsYa1_toJHYUOhLqLXM_h6ELUz0AakGifZi-3u-EpN76RpFJtZmqjQ8qr5UR3YD2Y-0Icv0gTXZLXDcY2cr7Cjrm8xwylNryU-1aHQ1Pk5N6OZ4Gmk_/s1124/sake.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="1124" data-original-width="843" height="320" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiYOyXbFK2ydBfyEOD1lzsYa1_toJHYUOhLqLXM_h6ELUz0AakGifZi-3u-EpN76RpFJtZmqjQ8qr5UR3YD2Y-0Icv0gTXZLXDcY2cr7Cjrm8xwylNryU-1aHQ1Pk5N6OZ4Gmk_/s320/sake.jpg" width="240" /></a></div><br /><p>Cây đã mọc đủ lâu
để hiểu đất</p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI">Nơi rễ mình ăn
sâu không phải<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI">Đất của riêng
mình <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI">Đất còn là nhà của
giun dế ấu trùng nhộng sên rắn rít cóc nhái và <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI">vô số sinh vật
khác vô danh vô hình<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI">Cơn lốc xoáy<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI">Quật cây ngã xuống
rồi biến đi như chẳng có gì đáng nói<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI">Nơi gốc cây đã bật
lên sinh vật các loại tản cư tán loạn<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI">Trơ ra một hố đất
trống không<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI">Nước mưa nhỏ nhẹ
chảy vào đọng lại<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI">Tôi chỉ có thể
làm một điều là<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI">nâng cây đứng dậy<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI">Cây đã mọc đủ lâu
để hiểu đất<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI">sẽ ôm lại rễ cây
truyền cho sinh lực<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI">Cây đã trải qua đủ
giông tố để hiểu<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI">đất luôn nhận lại
<o:p></o:p></span></p>
<p>dù lá mục hột giống
hay những rễ thương tích già nua. </p>quán bạnhttp://www.blogger.com/profile/09343500251557287644noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-20047160.post-90795260180791360812021-11-10T07:37:00.002+07:002021-11-10T07:37:52.844+07:00ký ức<p> </p><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhG3G-OtY13T8rU8GJl4qN3ifHmk9AxGxhH7UiWCU57BbPQiHXupfXOy56FZKk0-QGyc9XOEtSCqRIku1iawz8APa4vNOGQNfJVM-QTuR2pgxQTPk4jMB-1Q6Z7v891bVPnSapC/s1031/Claude_Monet_-_Impression_soleil_levant_-_1872-1031x800.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="800" data-original-width="1031" height="248" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhG3G-OtY13T8rU8GJl4qN3ifHmk9AxGxhH7UiWCU57BbPQiHXupfXOy56FZKk0-QGyc9XOEtSCqRIku1iawz8APa4vNOGQNfJVM-QTuR2pgxQTPk4jMB-1Q6Z7v891bVPnSapC/s320/Claude_Monet_-_Impression_soleil_levant_-_1872-1031x800.jpg" width="320" /></a></div><br /><p></p><p class="MsoNormal"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">Hồn nhiên trong hạnh
phúc vô ưu vô tư là lũ trẻ con<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">chạy vòng vòng
chơi nhân lúc đường xá vắng<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">dần quen mặt bạn
bè thầy cô trên màn hình nhỏ trong lòng tay<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">một năm hai năm bất
thường trở nên bình thường<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">trẻ con đằng nào
cũng sẽ lớn.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">Những sinh vật
không phải chuột bầy nhớn nhác<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;"><span style="mso-spacerun: yes;"> </span>chạy trên đường dồn lại sắp hàng xét nghiệm <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">may thì âm tính
được vô nhà máy cặm cụi theo dây chuyền <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">làm tăng ca mỗi
ngày mà cầm tờ giải trình lương bị trừ sáu bảy mục<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">cũng đành chịu chứ
biết làm sao.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">Cuộc sống hên xui
đâu phải muốn là được<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">Thiếu gì người
ngon ơ bỗng dưng mắc bệnh cái chết<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">không ngờ mình chết
khi thấy người khác vẫn sống nhăn<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">đâu ngờ trong bệnh
có thiếu ăn có đau buồn cô lẻ<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">đâu biết kiếp người
yếu thế là thua. <span style="mso-spacerun: yes;"> </span><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">Diễn biến hôm qua
sẽ có người cố quên <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">sẽ có người cố nhớ
nhưng ký ức không phải là quên hay nhớ<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">những mảnh vụn
sót lại được lắp ráp có chủ đích<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">theo chủ đề và bằng
giọng của kẻ được ưu tiên<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">thời nào kể cả
thì tương lai cũng vậy.<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;"><br /></span></p><p class="MsoNormal"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">(tranh của Monet)</span></p>quán bạnhttp://www.blogger.com/profile/09343500251557287644noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-20047160.post-22393647814776668972021-11-05T18:33:00.002+07:002021-11-28T12:07:20.831+07:00Định nghĩa<p> </p><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjpnJbjlvsRYHrssKdy6zlvELm1B26YtdHVHbAx-alYO6PMr6zGn1bsHvg6T1LAGpwlA0NnvLLxb2_r-o5iAAQFZMSrbnfQ83OMstlwIcL2F_I6-QzikVg1hqop4ap3ZJcKAGV1/s960/blue.jpg" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="960" data-original-width="718" height="320" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjpnJbjlvsRYHrssKdy6zlvELm1B26YtdHVHbAx-alYO6PMr6zGn1bsHvg6T1LAGpwlA0NnvLLxb2_r-o5iAAQFZMSrbnfQ83OMstlwIcL2F_I6-QzikVg1hqop4ap3ZJcKAGV1/s320/blue.jpg" width="239" /></a></div><br /><p class="MsoNormal"><br /></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;"><o:p> </o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">“Với người Mỹ,
chí ít cũng thế hệ chúng tôi<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">Việt Nam là chiến
tranh và chiến tranh là một đề tài <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">Người mỹ quan
tâm.”<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;"><o:p> </o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">“Sơn ca là một
con chim nhỏ hót khi xuân về<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">Không phải con
chim này nó là se sẻ<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">Phượng hoàng cũng
là chim<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">Nhưng không có thực”<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;"><o:p> </o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">“Sợ, là đại dương
<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">Không phải lớn
hay sâu là vấn đề <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">Nó bí ẩn nó ám ảnh
nó không thể nào biến mất <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">Nó khiến con tàu
là con tàu.”<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;"><o:p> </o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">“Trái dầu bay là
hạt giống có cánh<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">Của loài cây cao
thẳng vươn lên tầng đỉnh của rừng<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">Trái dầu bay bay
trong thành phố dọc những con đường <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">Lãng mạn và gợi hứng
cho thơ nhạc họa<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">Nó không bao giờ
nảy mầm trên mặt đường nhựa”<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;"><o:p> </o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">Trong ngôi đền văn
chương tôi lột trần tôi tự hiến tế bản thân<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">Này da này lông
xương thịt máu mỡ ngoại trừ<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">Đám vi sinh vật cộng
sinh hay ký sinh không phải của tôi<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">Bộ não và hệ thần
kinh trái tim và buồng trứng <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">Đã cầm .<o:p></o:p></span></p>quán bạnhttp://www.blogger.com/profile/09343500251557287644noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-20047160.post-48174076939764824922021-08-23T08:25:00.002+07:002021-08-23T08:33:22.026+07:00bản năng sinh tồn<p> </p><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEja9cDPM62jswWlOYaqNlf3MCR1fkCA67yA3ne8D80lKyUaXRMJBMLlwq0H7wRjbmfEV9vbHWd0B_dww1s1-CkZ48NNaCXeysaBmXPkCtBkndF-tJloLUMdUwZxwtM2KuakBbAr/s960/bongbup.jpg" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="960" data-original-width="766" height="320" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEja9cDPM62jswWlOYaqNlf3MCR1fkCA67yA3ne8D80lKyUaXRMJBMLlwq0H7wRjbmfEV9vbHWd0B_dww1s1-CkZ48NNaCXeysaBmXPkCtBkndF-tJloLUMdUwZxwtM2KuakBbAr/s320/bongbup.jpg" width="255" /></a></div><br /><p></p><p><br /></p><p class="MsoNormal"><span lang="VI">Cuộc sống bây giờ
đơn giản. Sáng mở mắt ra thấy mình còn nằm trên chiếc giường của mình là tự thấy
hạnh phúc. Thấy còn có điện bèn đi bơm nước, nấu nồi cơm bự, hâm nồi kho, hái
rau, nấu canh. Ăn no một bữa cơm canh nóng, còn để lại cho trưa và chiều, hễ
còn điện thì hâm lại, không thì ăn nguội cho qua bữa. Xong, mở máy tính. Còn nối
được internet thì viết mail ngay cho chồng yên tâm, rồi coi tin này nọ. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI">Bữa nay các trang
truyền thông chính thống tràn ngập hình ảnh lính tráng, dù muốn dù không cũng phải
ghi nhận màu sắc chiến tranh trùm lên các vùng phân chia đỏ cam vàng. Hôm nay
là ngày thứ hai Chòm Sao khóa chặt đông cứng. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI">Sau khi múa may,
gọi là tập thể dục, mình mở trang word và ngồi nhìn nó. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI">Bi kịch của đời
mình là không có đức tin. Hồi nhỏ mình đã lộ tánh bẩm sinh là gạt bỏ mọi điều
răn. Lớn lên bị đòn đời đau quá thì có biết sợ, bắt đầu tìm kiếm lối thoát khỏi
“trò đời” hay “bàn tay con tạo”. Những lúc nhập định, tâm thần khao khát một hiển
linh để có đức tin. Tiếc thay mình không có được “phúc không thấy mà tin”. Đôi
lần trong trạng thái tưởng như hòa nhập với tự nhiên, mình tưởng sắp chạm ngón
tay vào sự huyền bí, nhưng chỉ trong tíc tắc, sau đó vẫn là hoang mang, nghi vấn,
chối từ. Mình tin rồi không tin, rồi tin rồi không tin, vào sự hiện hữu một
siêu quyền lực chi phối thế gian và vũ trụ. Một thời gian tưởng mình đã ngộ ra
Phật pháp, thanh thản sống ở đây bây giờ. Được ít lâu đâm nghi ngờ khái niệm ở
đây bây giờ. Có đúng, có cần, có thể giới hạn hiện hữu trong không gian và thời
gian? Bình an trong hiện tại, qua trải nghiệm bản thân, có một tác dụng tích cực
là bảo tồn thân tâm ở trạng thái tĩnh, và một hiệu quả tiêu cực là triệt tiêu
sáng tạo. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI">Những năm 1978 –
1984 là thời kỳ rối loạn niềm tin và khủng hoảng liên tục của cô gái hăm mấy tuổi
là tôi, nói cho cùng vẫn là kẻ may mắn có được kỷ năng dùng ngôn ngữ để giải tỏa
áp lực trong đầu. Tôi viết nhựt ký vì cô đơn quá, không có một người nào khác để
ký thác, tôi chỉ có thể gói mình trong giấy, để cất đi. Lẽ ra nên làm vậy thôi.
Không may, dù có lúc tôi tưởng là may, tôi có cơ hội đưa một số những thứ tôi
viết phổ biến trên phương tiện truyền thông ít ỏi hồi đó. Ý thức người khác sẽ
đọc khiến cho tâm thế viết không còn là đối diện chính mình mà trở thành khiêu
vũ với người khác. Ý thức này cộng với tương tác trong giới văn nghệ giúp tôi
luyện viết thành kỷ năng chuyên nghiệp. Viết nhựt ký như một thói quen không đến
nỗi nguy hại, nhưng kỷ năng viết sáng tạo càng thực hành, càng phát triển, càng
nguy hiểm; càng điêu luyện, càng ám ảnh; và cuối cùng trở thành một cực hình, một
công việc của Sisyphus. <o:p></o:p></span></p>
<p>Sau một thời gian
bình an trong từng khoảnh khắc hiện tại, tôi bỗng nhìn thấy một giai đoạn quá
khứ trống không như thể mình mắc bệnh mất trí nhớ. Sự thực là không có gì để nhớ
trong giai đoạn đó. Nhưng nhớ là một hoạt động của bộ não, một phần của thân thể
mình, đang họai dần theo năm tháng, và có thể đột ngột biến thành tro trong
tình thế hiện nay. Như bản năng sinh tồn của mọi sinh vật hay sinh thể được tạo
ra, hay tiến hóa, tôi vùng vẫy, tôi cố hớp lấy không khí, tôi oằn mình, tôi huy
động đến nguồn lực cuối cùng tiềm tàng trong cơ thể, tôi sử dụng bất cứ kỷ năng
nào mình có. Để sống còn. Ở thời điểm
tôi còn ngồi đây nhìn trang word trắng bóc trước mặt, hẳn là vẫn còn sống.
Nhưng sợ. Tôi không thể tự đánh lừa mình để sống như thể cái chết sẽ chừa tôi
ra, như thể cái chết không đáng sợ.Tôi sợ. Trong im vắng của một thế giới hoàn
toàn cách biệt, tôi viết như một bản năng sinh tồn tự nhiên phú cho. </p>quán bạnhttp://www.blogger.com/profile/09343500251557287644noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-20047160.post-35104737800149415592021-08-22T18:29:00.000+07:002021-08-22T18:29:57.467+07:00Loa phường<p> </p><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgTf5MJkHOhnBSwcV3SFMJOTRNJwTltPU-Bjye02ENP9s1JMzNS2qbMLzKzX1WCST3RS7aA13kidFO8FnBplv0GwbP6yXDirpVWWUKbIt4EdiWTISNUU0173f5NQ6MsLCXCTXcq/s2048/c%25E1%25BB%258F+b%25C3%25AAn+%25C4%2591%25C6%25B0%25E1%25BB%259Dng.jpg" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="2048" data-original-width="1152" height="320" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgTf5MJkHOhnBSwcV3SFMJOTRNJwTltPU-Bjye02ENP9s1JMzNS2qbMLzKzX1WCST3RS7aA13kidFO8FnBplv0GwbP6yXDirpVWWUKbIt4EdiWTISNUU0173f5NQ6MsLCXCTXcq/s320/c%25E1%25BB%258F+b%25C3%25AAn+%25C4%2591%25C6%25B0%25E1%25BB%259Dng.jpg" width="180" /></a></div><br /><p></p><p><span face=""Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif" style="background-color: white; color: #050505; font-size: 15px;">Ngày thứ nhứt Chòm Sao "khóa chặt, đông cứng". Làm thơ cách mạng để tự lên dây cót tinh thần.</span><br style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px;" /><br style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px;" /><span face=""Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif" style="background-color: white; color: #050505; font-size: 15px;">Hôm nay ngày trống trơn.</span><br style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px;" /><span face=""Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif" style="background-color: white; color: #050505; font-size: 15px;">Tay chân quơ chỏng gọng</span><br style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px;" /><span face=""Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif" style="background-color: white; color: #050505; font-size: 15px;">Nhạc loa phường hai bận</span><br style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px;" /><span face=""Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif" style="background-color: white; color: #050505; font-size: 15px;">Sáng chiều rậm rựt vang:</span><br style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px;" /><span face=""Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif" style="background-color: white; color: #050505; font-size: 15px;">Sẽ có nhiều vắc xin</span><br style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px;" /><span face=""Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif" style="background-color: white; color: #050505; font-size: 15px;">Ai ai cũng được chích</span><br style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px;" /><span face=""Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif" style="background-color: white; color: #050505; font-size: 15px;">Quân + dân đại thắng dịch</span><br style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px;" /><span face=""Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif" style="background-color: white; color: #050505; font-size: 15px;">Việt Nam ơi!</span><br style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px;" /><span face=""Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif" style="background-color: white; color: #050505; font-size: 15px;">Hà Nội ơi</span><br style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px;" /><span face=""Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif" style="background-color: white; color: #050505; font-size: 15px;">Tiến về Sài Gòn</span><br style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px;" /><span face=""Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif" style="background-color: white; color: #050505; font-size: 15px;">Trận chiến này cuối cùng!</span><br style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px;" /><br style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px;" />ghi chú ảnh: <span style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px;">chụp mặt đường trong khi chờ shipper. Dù chàng không thể đến . Cứ coi như lời được tấm hình đầy ẩn dụ! </span></p><p><br /></p>quán bạnhttp://www.blogger.com/profile/09343500251557287644noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-20047160.post-15410013501775868032021-08-21T08:30:00.003+07:002022-12-11T00:49:10.822+07:00sức khỏe tâm thần<p></p><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjc160GpXmLiu-VqJD9xUGnEWKFtcorv6NyKEY_9kFQaj4fo3yf4TykbL_H46SPmApKT-fO7TWOs5fsLvacbGUAgUB2hvRGUwxaxnZnajVQmx8EjhSt0522SCuHPNUdIe5YEm1q/s1743/nguyetqui.jpg" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="1743" data-original-width="1368" height="320" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjc160GpXmLiu-VqJD9xUGnEWKFtcorv6NyKEY_9kFQaj4fo3yf4TykbL_H46SPmApKT-fO7TWOs5fsLvacbGUAgUB2hvRGUwxaxnZnajVQmx8EjhSt0522SCuHPNUdIe5YEm1q/s320/nguyetqui.jpg" width="251" /></a></div><br /> <p></p><p class="MsoNormal"><span lang="VI">Sau khi đọc tin
buổi chiều, ngày 20/8/2021 Bình Dương dẫn đầu cả nước về số ca nhiễm trong ngày,
tính theo tỷ lệ dân số cũng đứng đầu cả nước luôn, chị em mình lên giường,
giăng mùng xong thì em học trò cũ gọi. Nay nó là bác sĩ đã về hưu mà trận này
cũng phải tham gia chống dịch. Vài ba tuần nó gọi để hỏi thăm sức khỏe chị em
mình, dặn dò vài ba điều như: Hàng hóa mua về hay shipper giao phải trút ra hết,
cuộn ngược bao bì bỏ thùng rác rồi rửa tay với xà bông, tắm gội sạch sẽ, khò nước
muối hay listerine vì virus trú trong họng hầu trong 5 ngày đầu sau khi xâm nhập.
<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal"><span lang="VI">Mọi khi thầy trò
nói chuyện ngắn gọn vì mình biết nó rất bận. Nhưng hồi hôm mắc gì mình nói với
nó đủ thứ chuyện, cả tiếng đồng hồ, chuyện từ thời nó còn là học trò trường huyện
ngày xưa tới chuyện tổ dân phố bây giờ. Nó nghe mình nói tới đâu cười khà khà tới
đó. Chắc nó đầy mình kinh nghiệm với những bệnh nhân bị stressed.<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal"><span lang="VI">Nói xong mình ngủ
một giấc tới sáng. Thức dậy ngồi yên nhìn bầu trời ửng hồng từ từ sau ngọn xoài
đọt chuối ngoài vườn, cảm thấy mình đã ngoi lên được cái ao tù trầm cảm. Hồi
mình còn ca cẩm trên FB hay blog là còn vùng vẫy lội bì bõm, làm thinh luôn là
vì đã lún xuống đáy bùn. May mà còn có người nói chuyện. <o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal"><span lang="VI">Hồi Âu Mỹ
lockdown, người ta rất quan tâm đến sức khỏe tâm thần của dân chúng. Nhưng ở xứ
mình, người nổi điên lên ra đường múa may, gây gổ, đốt xe, đốt nhà... đều gom
vô một rỗ vi phạm chỉ thị gì đó. Những trạng thái “điên” khác không bị quay
phim đăng lên mạng đâu ai biết. Tôi tự biết mình mong manh như thế nào dưới lớp
da đã dày theo năm tháng. May còn chỗ nương tựa là chồng, em, học trò, bè bạn,
để tự lượm những mảnh vỡ vụn mà chấp vá tâm hồn mình. Những người may mắn khác
là những người còn gia đình, người thân, bạn bè. Hoặc người đồng cảnh ngộ. <o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal"><span lang="VI">Sắp tới Bình
Dương “khóa chặt, đông cứng”, tâm lý con người càng bị dồn nén bí bách. Không
biết có còn lực lượng nào để lo đến sức khỏe tâm thần của dân không? Có ai tưởng
tượng được tâm trạng của một người ngồi trong bốn bức tường 24/24 hết ngày này
sang ngày khác, tuần này sang tuần khác, hoảng loạn như thế nào khi mất đường
truyền Internet và sóng điện thoại? Điều đó nghĩa là cha mẹ anh em con cái chồng
vợ ở quê nhà không còn biết mình thế nào,
sống chết ra sao. Là đứt hết kết nối thông tin, không biết chuyện gì xảy
ra chung quanh, không làm sao kêu cứu nếu bệnh trở nặng. Ngươi di dân lao động
là người không có bà con cô bác xóm giềng quanh mình, thậm chí có người không
được địa phương ghi nhận “tạm trú”. Cái điện thoại, thường xài ké Internet, là
vật sinh tử như cơm ăn nước uống. <o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal"><span lang="VI">Cần có nhiều
trung tâm hỗ trợ tâm lý, có những người kiên nhẫn lắng nghe, chứ không phải cái
số 1022 gọi hoài không được, mà gọi được chưa nói dứt câu đã bị cúp máy. Cần những
nhóm hổ trợ nhỏ hơn, chat group trên FB , Zalo, Viber hay gì đó, nơi người ta
trút ra được những dồn nén mà không bị qui tội vi phạm điều nọ khoản kia. Đại
đa số những người yếu thế và cùng quẫn hiện nay không có khả năng phá hoại chế
độ với những tiếng la ó trên mạng ảo. <o:p></o:p></span></p><p>
</p><p class="MsoNormal"><span lang="VI">Trước mắt giải
pháp này cần được thực hiện: Chính quyền CẤM các công ty điện thoại và Internet
ngưng hoặc cắt dịch vụ ở những nơi người dân phải ở yên trong nhà. Lúc này người
ta cần hơn lúc nào hết duy trì kết nối thông tin và giao tiếp qua cái điện thoại
hay máy tính. Bất cứ ai kiếm lợi nhuận lúc này đều bất nhơn, nhưng thôi không
nói chuyện đạo đức viễn tưởng. Các công ty chỉ cần gia hạn thu phí đến khi hết tình
trạng “khóa chặt, đông cứng”. Thu tiền trễ một chút, có thể thiệt thòi một
chút, nhưng cái lợi dài lâu sẽ nhiều. Không có cái ơn nào trọng hơn cái ơn đúng
lúc người ta khó khăn. <o:p></o:p></span></p>quán bạnhttp://www.blogger.com/profile/09343500251557287644noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-20047160.post-85061281298493658692021-08-14T14:45:00.002+07:002021-08-14T14:47:20.475+07:00cửa sông<p> </p><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEi2yfQRyp3-P9eHIxtzuwsSggqFzgJmZ7jqOwUXgGZsefiORUCCSa_i2lp4AHama5b8WjASOADJ_nWGoJIY24PGsEX_bgVW7SYJUMywGIPByoOxObqaVYzxU_vTQCwKgs2fYLWx/s328/cay.jpg" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="197" data-original-width="328" height="192" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEi2yfQRyp3-P9eHIxtzuwsSggqFzgJmZ7jqOwUXgGZsefiORUCCSa_i2lp4AHama5b8WjASOADJ_nWGoJIY24PGsEX_bgVW7SYJUMywGIPByoOxObqaVYzxU_vTQCwKgs2fYLWx/s320/cay.jpg" width="320" /></a></div><br /><p></p><p>Sông đến cửa, trời
mây nhòa nhạt</p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI">Sóng lình bình, giòng
nước xoay ngang<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI">Sông có cần chảy
lại dòng mình <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI">Thủy triều xô chi con
sóng ngược <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI">Sông có cần chảy
loang ở cửa<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI">Ráng đầu hôm đỏ
cháy hai bờ<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI">Tôi có cần trở dòng định mệnh<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI">Sống lại đời
không phải đời tôi<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI">Cửa sông là bắt đầu và kết thúc<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI">Một dòng trôi của
mênh mông nước<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI">Một dòng sông và
tất cả đại dương<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI">Đôi bờ dang không
buông không giữ<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI">Cửa sông mở cõi tử
cõi sinh<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI">Tôi có cần đau thắt
với con trăng<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI">Tôi có cần sống một
đời sông<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI">Trôi tất cả về
nơi mờ mịt<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI">Trời mây sóng
trăng và khói<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI">Quặn từng cơn đau
cùng ráng đỏ<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI">Không thể đừng tuôn không thể đừng chảy<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI">Tôi có cần chảy lại
thân tôi<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI">Sông có cần chảy dòng mình lần nữa<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI">Qua ngàn bến bờ về
trăm ghềnh thác<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI">Tất cả đại dương
có cần dâng ngọn sóng<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI">Thọc vào nỗi buồn
bờ bãi hoang vu<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI">Tôi có cần đánh mất
mình để sống <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI">một cuộc đời tìm
kiếm bản thân. <o:p></o:p></span></p>quán bạnhttp://www.blogger.com/profile/09343500251557287644noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-20047160.post-80364380311031910482021-08-10T09:58:00.001+07:002021-08-10T09:59:45.507+07:00hãy tìm em nơi đó<p> </p><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><br /></div><br /><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgAwtvbrJ3SQL5cJ8HD7dtao6avalEv1z4INYc076cHryAJJSLmUZr6a4sGadcrL_KXt5VqShcjn3ULjUYf9uutnYlZ-Hw0pCCik0xv9p_cSCatvTadRpyADBOWXycGy-BuwRo0/s302/vuon-17.jpg" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="227" data-original-width="302" height="227" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgAwtvbrJ3SQL5cJ8HD7dtao6avalEv1z4INYc076cHryAJJSLmUZr6a4sGadcrL_KXt5VqShcjn3ULjUYf9uutnYlZ-Hw0pCCik0xv9p_cSCatvTadRpyADBOWXycGy-BuwRo0/s0/vuon-17.jpg" width="302" /></a></div><br /><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><br /></div><br /><p></p><p><span style="background-color: #fcfaf6; color: #222222; font-family: "Times New Roman", serif; font-size: 12pt;">Trong nỗ lực suy nghĩ tích cực, tôi đọc báo Bình Dương mỗi
sáng thức dậy, hy vọng tìm thấy thông tin thiết thực cho mọi người Bình Dương
như hôm nay đang tiêm vắc xin ở đâu, mỗi người cần làm gì để được tiêm, vân
vân. Báo đăng là Bình Dương cơ bản hoàn thành tiêm 570.000 liều vắc xin vào
ngày hôm nay 10/8. Không thấy nói là sau khi tiêm được 1 liều cho 1/5 dân số rồi
làm sao nữa. Hôm qua có đọc được tin lãnh đạo tỉnh khẩn cấp xin lãnh đạo trung
ương cấp thêm vắc xin, nhưng chỉ chớp mắt một cái bản tin đó bị gỡ mất. Tin mới
cập nhật sáng nay là “Đảng bộ khối các cơ quan và doanh nghiệp tỉnh : Chung sức,
chung lòngtham gia phòng, chống dịch bệnh.”</span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI" style="background: rgb(252, 250, 246); color: #222222; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; line-height: 107%; mso-ansi-language: VI;">Đọc thêm vài báo khác, thấy có mỗi vnexpress có đăng tí
chút về dịch ở Bình Dương, cung cấp thông tin chung như: </span><span style="background: rgb(252, 250, 246); color: #222222; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; line-height: 107%;"> Bình
Dương có 2,5 triệu dân. Đây là một trong những trung tâm công nghiệp lớn phía
Nam với 50.000 doanh nghiệp, hơn 1,2 triệu công nhân làm việc tại 29 khu, cụm
công nghiệp. Nhiều khu nhà trọ đan xen với nhà máy, xí nghiệp, khiến mầm bệnh dễ
xâm nhập, tạo thành các ổ dịch lớn tại Bình Dương.</span><strong><span style="font-weight: normal; mso-bidi-font-weight: bold;"> Bình Dương</span></strong> trở thành vùng dịch lớn thứ hai cả nước khi ca nhiễm vượt
30.500. Hai ngày liên tiếp, số ca dương tính ghi nhận lần lượt 3.210 và 2.887.<o:p></o:p></p>
<p class="MsoNormal"><span style="background: rgb(252, 250, 246); color: #222222; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; line-height: 107%;"><o:p> Có ai biết chuyện gì đang thực sự xảy ra ở Bình Dương?</o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI" style="background: rgb(252, 250, 246); color: #222222; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; line-height: 107%; mso-ansi-language: VI;">Trong khi chờ đợi câu trả lời, mời đồng bào giải trí bằng giọng hát ca sĩ Bruce Springsteen qua bài Joe Hill. </span><span style="background-color: #fcfaf6; color: #222222; font-family: "Times New Roman", serif; font-size: 16px;">Joe Hill là một người đấu tranh cho quyền lợi công nhân Mỹ đã bị vu khống và giết chết. </span><span style="background-color: #fcfaf6; color: #222222; font-family: "Times New Roman", serif; font-size: 12pt;">Nghe nói bài Joe Hill từng bị cấm ở Mỹ vì "cộng sản". Hy vọng ở đất nước có đảng Cộng Sản lãnh đạo, nghe hát bài này không sao. Đây là phóng tác lời bài ca:</span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal;"><span lang="VI" style="color: #202124; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Hồi hôm tôi chiêm bao
thấy bé Hai<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal;"><span lang="VI" style="color: #202124; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">hồn nhiên sống như tôi
như ai<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal;"><span lang="VI" style="color: #202124; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Ủa? Em chết rồi mà bé
Hai, tôi hỏi<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal;"><span lang="VI" style="color: #202124; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Em đâu có chết, em nói<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal;"><span lang="VI" style="color: #202124; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Em chết sao được?<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal;"><span lang="VI" style="color: #202124; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal;"><span lang="VI" style="color: #202124; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Tôi nghe em đi làm ở Bình
Dương<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal;"><span lang="VI" style="color: #202124; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Bị covid, cách ly, chết.
Xác đã thiêu thành tro.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal;"><span lang="VI" style="color: #202124; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Em đứng trước mặt tôi
khẳng định<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal;"><span lang="VI" style="color: #202124; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Em đâu có chết. Em không
thể chết.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal;"><span lang="VI" style="color: #202124; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal;"><span lang="VI" style="color: #202124; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Tôi nói chánh quyền thông
báo em đã chết rồi<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal;"><span lang="VI" style="color: #202124; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Bạn bè trong công ty đã
cùng thức một đêm trong khu lều 3 tại chỗ để tưởng niệm<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal;"><span lang="VI" style="color: #202124; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Em đã chết một mình không
ai đưa tiễn, cha mẹ không hay, nhưng vẫn có nghĩa là em đã chết <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal;"><span lang="VI" style="color: #202124; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Không, em không hề chết,
Hai nói.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal;"><span lang="VI" style="color: #202124; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal;"><span lang="VI" style="color: #202124; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Em không thể chết, tiếng
nói của Hai vang vang<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal;"><span lang="VI" style="color: #202124; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Chỉ Covid thôi không thể
giết được em<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal;"><span lang="VI" style="color: #202124; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Và em đứng trước mặt tôi
như một minh chứng<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal;"><span lang="VI" style="color: #202124; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Mắt cười long lanh Hai
nói<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal;"><span lang="VI" style="color: #202124; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Chỉ covid thôi không thể
giết được em<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal;"><span lang="VI" style="color: #202124; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Hay bạn bè em<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal;"><span lang="VI" style="color: #202124; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal;"><span lang="VI" style="color: #202124; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Covid cũng không ngăn
được <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal;"><span lang="VI" style="color: #202124; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Bạn bè em đứng dậy tìm
đường sống<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal;"><span lang="VI" style="color: #202124; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Dương tính không phải là
trời kêu ai nấy dạ<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal;"><span lang="VI" style="color: #202124; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Vắc xin không phải là ơn
ban phát mà là<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal;"><span lang="VI" style="color: #202124; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Quyền<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal;"><span lang="VI" style="color: #202124; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Của mỗi một công nhân,
mỗi một công dân.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal;"><span lang="VI" style="color: #202124; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal;"><span lang="VI" style="color: #202124; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Em không chết, Hai nói. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal;"><span lang="VI" style="color: #202124; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Em vẫn ở trong lều 3 tại
chỗ cùng anh chị em<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal;"><span lang="VI" style="color: #202124; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Cho đến khi nào anh chị
em được sống và làm việc an toàn<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal;"><span lang="VI" style="color: #202124; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Em vẫn ở cũng anh chị em<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal;"><span lang="VI" style="color: #202124; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Từ Dĩ An đến Thuận An, Mỹ
Phước, Bàu Bàng, Tân Uyên, Dầu Tiếng<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal;"><span lang="VI" style="color: #202124; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Trong từng nhà máy từng
xóm trọ<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal;"><span lang="VI" style="color: #202124; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Em vẫn sống. Hãy tìm em
nơi đó. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: 0cm;"><span style="color: #202124; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: 0cm;"><span lang="VI" style="color: #202124; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Tôi đã chiêm bao thấy Hai<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: 0cm;"><span lang="VI" style="color: #202124; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Hồi hôm, vẫn sống như tôi như ai<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: 0cm;"><span lang="VI" style="color: #202124; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Tôi nghe em chết rồi mà Hai<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: 0cm;"><span lang="VI" style="color: #202124; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Không<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: 0cm;"><span lang="VI" style="color: #202124; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Hai nói<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: 0cm;"><span lang="VI" style="color: #202124; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Em không hề chết<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: 0cm;"><span lang="VI" style="color: #202124; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-ansi-language: VI; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Em không thể chết</span><span style="color: #202124; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><o:p> </o:p></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI">Nghe Bruce Springsteen
hát bài Joe Hill ở đây: <a href="https://www.youtube.com/watch?v=T2UF8yw89yE">https://www.youtube.com/watch?v=T2UF8yw89yE</a>
<o:p></o:p></span></p>quán bạnhttp://www.blogger.com/profile/09343500251557287644noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-20047160.post-21153230609332321012021-08-08T06:43:00.002+07:002021-08-10T16:47:10.306+07:00điệu buồn dân đen<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEh6EBImZGWeP2ladgbYPQrMczIecEw0VIvsy8P3FN6kdzOiULNk_7fwDfhO0-hf6lEkpGnkcti1g64J3vNTWYkyh0mRiPaygCqce4Ls-P7NCPX2FxG_pxfrUmeQ-ouZbTsmz0yN/s2592/DSC04237.JPG" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="1944" data-original-width="2592" height="240" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEh6EBImZGWeP2ladgbYPQrMczIecEw0VIvsy8P3FN6kdzOiULNk_7fwDfhO0-hf6lEkpGnkcti1g64J3vNTWYkyh0mRiPaygCqce4Ls-P7NCPX2FxG_pxfrUmeQ-ouZbTsmz0yN/s320/DSC04237.JPG" width="320" /></a></div><br /><p><br /></p><p> <span style="background-color: white; color: #050505; font-family: inherit; font-size: 15px; white-space: pre-wrap;">Chiều cuối tuần bỗng nghe im lặng quá, hỏi em mình sao không nghe ai hát karaokê nữa. Em nói cái đám ca hát om sòm gần nhà đã bị F0, nghe nói có đứa chết rồi. Đành mở youtube nghe nhạc blues. Đây là phóng tác điệu buồn dân đen:</span></p><div class="o9v6fnle cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql ii04i59q" style="background-color: white; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word;"><div dir="auto" style="color: #050505; font-family: inherit; font-size: 15px; white-space: pre-wrap;">Nếu tôi có phép mầu tôi sẽ làm tiêu tan ngay </div><div dir="auto" style="color: #050505; font-family: inherit; font-size: 15px; white-space: pre-wrap;">Dịch bệnh</div><div dir="auto" style="color: #050505; font-family: inherit; font-size: 15px; white-space: pre-wrap;">Nếu tôi có đức tin tôi sẽ quỳ xuống</div><div dir="auto" style="color: #050505; font-family: inherit; font-size: 15px; white-space: pre-wrap;">Trong ngôi đền thiêng thay vì lên mạng hóng hớt</div><div dir="auto" style="color: #050505; font-family: inherit; font-size: 15px; white-space: pre-wrap;">Tiền trọ tiền ăn phải nhín cho tiền điện thoại</div><div dir="auto" style="color: #050505; font-family: inherit; font-size: 15px; white-space: pre-wrap;">Để chờ một tin nhắn lãnh gói cứu trợ</div><div dir="auto" style="color: #050505; font-family: inherit; font-size: 15px; white-space: pre-wrap;">Nếu tôi có tiền tôi sẽ mua cho những người đó</div><div dir="auto" style="color: #050505; font-family: inherit; font-size: 15px; white-space: pre-wrap;">Những người đang trên đường thiên lý về cố hương</div><div dir="auto" style="color: #050505; font-family: inherit; font-size: 15px; white-space: pre-wrap;">Một chỗ ở</div><div dir="auto" style="color: #050505; font-family: inherit; font-size: 15px; white-space: pre-wrap;">Qua đêm</div><div dir="auto" style="color: #050505; font-family: inherit; font-size: 15px; white-space: pre-wrap;">Nhưng tôi cũng như họ</div><div dir="auto" style="color: #050505; font-family: inherit; font-size: 15px; white-space: pre-wrap;">Bồng bềnh từng ngày đây đó</div><div dir="auto" style="color: #050505; font-family: inherit; font-size: 15px; white-space: pre-wrap;">Nếu tôi có phép mầu tôi sẽ làm tiêu tan nỗi buồn vạn cổ</div><div dir="auto" style="color: #050505; font-family: inherit; font-size: 15px; white-space: pre-wrap;">Ban phát nụ cười cho những người đó</div><div dir="auto" style="color: #050505; font-family: inherit; font-size: 15px; white-space: pre-wrap;">Những người bó gối ngồi trong nhà trọ hỏi nhau chuyện gì đang xảy ra</div><div dir="auto" style="color: #050505; font-family: inherit; font-size: 15px; white-space: pre-wrap;">Nếu tôi có đức tin tôi sẽ quỳ xuống</div><div dir="auto" style="color: #050505; font-family: inherit; font-size: 15px; white-space: pre-wrap;">Nếu tôi có tiền... </div><div dir="auto" style="color: #050505; font-family: inherit; font-size: 15px; white-space: pre-wrap;">Nhưng tôi chỉ có một đồng xu để dành cạo gió</div><div dir="auto" style="color: #050505; font-family: inherit; font-size: 15px; white-space: pre-wrap;"><br /></div><div dir="auto"><span face="Segoe UI Historic, Segoe UI, Helvetica, Arial, sans-serif" style="color: #050505;"><span style="font-size: 15px; white-space: pre-wrap;">Link đến bài hát: <a href=" https://www.youtube.com/watch?v=bb1SrngIufQ " target="_blank"> https://www.youtube.com/watch?v=bb1SrngIufQ </a></span></span></div></div>quán bạnhttp://www.blogger.com/profile/09343500251557287644noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-20047160.post-70684069943366077202021-08-03T09:49:00.002+07:002021-08-03T09:49:13.067+07:00Vấn đề<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEi8q3nNNrLu7I4wKkB0UyP_ceLPE_H3lkxsA94_hTNGx1lWIrHfQ29izrlwBGLzIHUjLCUoaHpJSmYIp1i2gAfWbVDbWgL9Y8B5rdZPDnSB7BlH5_XBRMWvcqCi2m2rcXGiK2KO/s1664/s%25C3%25B4ng+sg1.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="936" data-original-width="1664" height="180" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEi8q3nNNrLu7I4wKkB0UyP_ceLPE_H3lkxsA94_hTNGx1lWIrHfQ29izrlwBGLzIHUjLCUoaHpJSmYIp1i2gAfWbVDbWgL9Y8B5rdZPDnSB7BlH5_XBRMWvcqCi2m2rcXGiK2KO/s320/s%25C3%25B4ng+sg1.jpg" width="320" /></a></div><br /><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><br /></div><p><br /></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI">Xóm trọ hôm trước
có những người thông chốt không được,
không thể về quê, phải quay dầu xe lại, hai ba người ở trong một không gian 12m
vuông, chứa thêm một hai người bạn lỡ trả phòng trọ rồi. Một dãy trọ mấy chục
phòng liền vách không cửa sổ như vậy, bao nhiêu con người sống như thế nào? Họ
không thể ngồi yên trong không gian đó chờ vài ba bữa có người đến cho vài gói
mì, cái bắp cải. Họ phải liều mạng ra ngoài, coi đâu có việc làm, lén lút bán mua, đi giao hàng, hoặc nghe đâu
có chợ 0 đồng hay có mạnh thường quân đang phát đồ là bươn bã chạy tới. Họ nói
họ vẫn còn may! May hơn những người đang 3 tại chỗ. Không chấp nhận 3 tại chỗ
thì nghỉ không lương, mất việc. Chấp nhận 3 tại chỗ là chấp nhận khả năng lây bệnh
cao để làm và sống trong hoàn cảnh chưa ai từng có kinh nghiệm tổ chức, kể cả chính quyền, lãnh đạo công ty hay công
nhân. Hàng trăm ngàn người không có lựa chọn nào khác. Từ Thuận An, Dĩ An, Tân
Uyên, Bàu Bàng... khắp tỉnh BÌnh Dương. <o:p></o:p></span></p>
<p style="background: white; margin-bottom: 7.5pt; margin-left: 0cm; margin-right: 0cm; margin-top: 0cm; text-align: justify;"><span lang="VI">Đọc báo Bình Dương bữa nay, các tít lớn: Chính quyển </span><span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial; font-family: Tahoma, sans-serif; font-size: 10.5pt;">yêu cầu người dân trên địa bàn tỉnh không được phép ra đường
24/24 giờ nếu không có lý do chính đáng theo quy định</span><span lang="VI" style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial; font-family: Tahoma, sans-serif; font-size: 10.5pt;"> / X</span><span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial; font-family: Tahoma, sans-serif; font-size: 10.5pt;">ử lý</span><span lang="VI" style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial; font-family: Tahoma, sans-serif; font-size: 10.5pt;"> những người </span><span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial; font-family: Tahoma, sans-serif; font-size: 10.5pt;"> kêu gọi, vận động </span><span lang="VI" style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial; font-family: Tahoma, sans-serif; font-size: 10.5pt;">200 </span><span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial; font-family: Tahoma, sans-serif; font-size: 10.5pt;">công nhân đồng
hương Hà Tĩnh chạy xe máy thành đoàn để về quê / </span><span lang="VI" style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial; font-family: Tahoma, sans-serif; font-size: 10.5pt;"> Toàn tỉnh ghi nhận 17.345 ca nhiễm, dự kiến sẽ
tăng lên 20.000 ca trong thời gian tới. Bữa nay, ngày 3/8, đưa vào hoạt động
hai bệnh viện dã chiến 8.000 giường. B</span><a href="http://baobinhduong.vn/binh-duong-to-chuc-thi-diem-cach-ly-f0-tai-nha-a252905.html"><span class="fs13"><span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial; color: #555555; font-family: Tahoma, sans-serif; font-size: 9pt; text-decoration-line: none;">ình
Dương </span></span><span class="fs13"><span lang="VI" style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial; color: #555555; font-family: Tahoma, sans-serif; font-size: 9pt; text-decoration-line: none;">cũng đã </span></span><span class="fs13"><span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial; color: #555555; font-family: Tahoma, sans-serif; font-size: 9pt; text-decoration-line: none;">tổ
chức thí điểm cách ly F0 tại nhà</span></span></a><span lang="VI">. Trích báo sáng nay: “</span><span style="font-family: Tahoma, sans-serif; font-size: 10.5pt;">Ngày
2-8, ông Võ Văn Minh, Chủ tịch UBND tỉnh Bình Dương đã ký văn bản hỏa tốc
số 3644 /UBND-VX về việc xin tham gia “Chương trình tiêm thí điểm Vaccine
Nano Cova giai đoạn 3”. Theo văn bản hỏa tốc, hiện tình hình dịch bệnh
Covid-19 trên địa bàn tỉnh đang diễn biến phức tạp, tác động to lớn đến tính
mạng, sức khỏe, tình hình phát triển kinh tế, an ninh chính trị tại địa phương.</span><span lang="VI" style="font-family: Tahoma, sans-serif; font-size: 10.5pt;">” </span><span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial; font-family: Tahoma, sans-serif; font-size: 10.5pt;">Bình Dương đã triển khai 4 đợt tiêm vắc-xin với
67.417 người tiêm, trong đó có 63.370 người tiêm mũi 1 và 4.115 người tiêm mũi
2. </span><span lang="VI" style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial; font-family: Tahoma, sans-serif; font-size: 10.5pt;">“</span><span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial; font-family: Tahoma, sans-serif; font-size: 10.5pt;">Theo đề nghị của Liên đoàn Doanh nghiệp tỉnh Bình Dương và
thực hiện chỉ đạo của Thường trực Tỉnh ủy, UBND tỉnh đề nghị Bộ Y tế hỗ
trợ, cho phép Liên đoàn Doanh nghiệp tỉnh Bình Dương được đăng ký tham gia
“Chương trình tiêm thí điểm Vaccine Nano Covax giai đoạn 3 cho 200.000 tình
nguyện </span><span lang="VI" style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial; font-family: Tahoma, sans-serif; font-size: 10.5pt;">viên” Tui ủng hộ. Và mong là
người ta mạnh dạn tiến thêm một bước, mua hay chia lại vắc xin Sinopharm của
thành phố HCM. </span><span lang="VI" style="font-family: Tahoma, sans-serif; font-size: 10.5pt;"><o:p></o:p></span></p>
<p style="background: white; margin-bottom: 7.5pt; margin-left: 0cm; margin-right: 0cm; margin-top: 0cm; text-align: justify;"><span style="font-family: Tahoma, sans-serif; font-size: 10.5pt;"> </span><span lang="VI">Tui đằng nào cũng có một cái nhà ở giữa một khu vườn, tuy qui mô nhỏ xíu,
nhưng vẫn đủ khoảng cách cần thiết để tự cách ly mình và người thân trong một
vùng tương đối an toàn. Tui vẫn bình tĩnh chờ chừng nào có vắc xin và tới lượt
mình thì chích, bất kể vắc xin nào. Nhưng mấy trăm ngàn công nhân đang 3 tại
chỗ và mấy trăm ngàn người lao động lang thang, và mấy trăm ngàn người đang
ngồi bó rọ trong những dãy nhà trọ, họ không thể có được tâm thế như tui. Đã
vậy còn bị những kẻ to mồm trên mạng xã hội hù rằng tiêm vắc xin Nano Covax là làm chuột bạch,
tiêm vắc xin Sinopharm không hiệu quả. Rằng Hà Nội tiêm toàn vắc xin Mỹ, Sài
Gòn thì có 2 đẳng cấp: Vắc xin Mỹ và vắc xin Trung quốc. Lạ lùng là những kẻ đã
được tiêm Pfizer / Moderna / AstraZeneca đang hô hào người chưa được tiêm, và
rất ít cơ may được tiêm các thứ trên, là đừng tiêm vắc xin Tàu. <b><o:p></o:p></b></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI">Tui ở thế về phe
nào cũng khó đỡ. Nói Pfizer với Moderna có hiệu quả làm giảm triệu chứng bệnh
Covid-19 và gần như không tử vong, có cơ hội thì chích ngay, thì có người bảo tui là Việt kiều Mỹ nên binh
Mỹ. Bảo Sinopharm là vắc xin được WHO và bộ y tế chấp nhận, đã được sử dụng rộng
rãi trên thế giới, sản xuất theo phương pháp truyền thống không gây phản ứng phụ
nghiêm trọng, có mà chích thì chích liền, thì có người bảo tui là Việt gốc Hoa
nên binh Tàu. Tui biết mình mà nói về vac xin thì ngu thiệt. Làm tài lanh chi
cho chúng chửi. Nhưng tui mà ngán đứa nào chửi tui? Không đành nhìn mấy em chung quanh mình, đều
thuộc thành phần có nguy cơ lây nhiễm rất cao, đang hoang mang về một việc có
tính sinh tử đối với mạng người nhỏ nhoi: tiêm hay không tiêm vắc xin lúc này?
Tui không thể an nhiên ẩn mình giữa cây cỏ. <o:p></o:p></span></p>quán bạnhttp://www.blogger.com/profile/09343500251557287644noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-20047160.post-14422586719869110932021-08-01T17:49:00.005+07:002021-08-01T18:40:25.772+07:00pandemic<p><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjBR_FKZ3_tqOoVZujUF4FT-NEFw_uHKD7NLk1Eu-NTZDg2yMBpCF_CRQcHfmGFSMwWkpqrHzXgm29YjcYR6e-Kh2BaJtQ54eQa6SCfwcOCuh0qpa6PY-_oLZ0GtTAiGkFOSgN_/s402/cayco.jpg" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em; text-align: center;"><img border="0" data-original-height="300" data-original-width="402" height="239" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjBR_FKZ3_tqOoVZujUF4FT-NEFw_uHKD7NLk1Eu-NTZDg2yMBpCF_CRQcHfmGFSMwWkpqrHzXgm29YjcYR6e-Kh2BaJtQ54eQa6SCfwcOCuh0qpa6PY-_oLZ0GtTAiGkFOSgN_/s320/cayco.jpg" width="320" /></a></p><p> Buổi sáng ở đây
là buổi chiều ở Mỹ. Tôi đi vòng vòng tập thể dục và làm những chuyện cá nhân
xong thì đã trưa. Bên đó mới hết ngày hôm qua. Như bây giờ là trưa ngày 1 tháng
8, ở bển là đêm 31/7. Tôi mở máy tính đọc hết tin dịch bên nây thì coi số liệu
về dịch bên đó. Ngày 31/7/2021 nước Mỹ có 78.357 ca bệnh mới, 308 người chết vì
Covid-19. Báo chí đưa tin là hơn 90% số người chết vì coronavirus đã không tiêm
vac xin. Nhưng dù có tiêm đầy đủ hai liều Pfizer hay Moderna vẫn có thể bị nhiễm
coronavirus. Người ta được trấn an là chích ngừa giúp cho bệnh nhẹ đi nếu bị
nhiễm và ít chết. Ông chồng ở bển bảo tôi yên tâm, dù đã chích hai mũi Pfizer ổng
vẫn ở nhà, làm vườn, không tham gia hội hè tiệc tùng gì hết, nếu phải đi chợ
hay đi khám bệnh đều đeo khẩu trang và sát khuẩn kỹ. Ổng đã quen với cuộc sống
đó một năm rưởi, nay gần như thành thói quen. Ổng chỉ lo cho tôi, vì bây giờ
Viêt Nam mới thực sự nếm mùi “pandemic”.</p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI">Tôi cũng nói cho ổng
yên tâm, tôi và em tôi cũng chỉ quanh quẩn trong nhà, trong vườn, không đi đâu,
không tiếp xúc ai hết. Tụi tôi chưa chích ngừa, và không gấp gáp gì cả. Em tôi
sợ những tác dụng phụ hay ảnh hưởng chưa biết đến của vac xin sản xuất theo
công nghệ mới, chỉ dè dặt chấp nhận vac xin truyền thống như của Sinopharm hay
chờ vac xin Việt Nam sản xuất. Hiện giờ chỉ Sài Gòn có vac xin Sinopharm, mà lịnh
thủ tướng mới ban ra hôm qua là từ hôm nay ai ở đâu phải ở đó, không được đi từ
tỉnh này sang tỉnh khác, kể cả từ quận này sang quận khác. Chỗ tôi đang ở thuộc
thành phố Thuận An tỉnh Bình Dương. Hôm qua đã bị giăng dây đầu ngõ cách nhà non
100m. Nên chị em mình không thể đi Sài Gòn chích ngừa. Dù cả hai đều “thường trú”
và có sổ bảo hiểm sức khỏe ở Sài Gòn. Còn ở đây tụi tôi là dân “tạm trú”, thậm
chí phiếu đi chợ cũng không được phát, không biết việc chích ngừa ra sao. Nhưng
tôi sợ đi chợ bi lây nhiễm nên cũng không cần phiếu. Còn chích ngừa nếu ở đây không kêu chích thì thôi. Mai mốt
êm êm về Sài Gòn chích. Biết đâu vac xin Sinopharm bị những người bài Tàu dè
bĩu, không cạnh tranh lại các thứ vac xin Mỹ, nên vẫn còn vài liều khi tới lượt
chị em tôi. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI">Với những điều
chưa biết về virus này và những điều mới biết về các vac xin đang được sử dụng,
việc tiêm vac xin bây giờ như một liệu
pháp tâm lý. Và một bổn phận đối với xã hội. Chính phủ tuyên bố tiêm vac xin đại
trà để dân chúng an tâm và hy vọng đạt được miễn dịch cộng đồng. Hai mục tiêu
này đều khó đạt được trước cuối năm nay. Nhưng không phải riêng chính phủ nước
mình lúng túng khi đợt sóng dịch này ập đến. Và nói cho công bằng, tình hình dịch
bệnh nước mình đến hôm nay vẫn còn đỡ hơn nhiều nước khác trên thế giới. Mình lẽ
ra không nên thày lay chuyện này. Chẳng qua ở đây lo người ở bển, còn ở bển lo
người bên nây, nên suốt mười mấy tháng nay vợ chồng nói toàn chuyện đó, gởi
nhau thông tin, và mình chăm chỉ đọc mọi thứ liên quan. Đến bây giờ nhiều người vẫn coi thường
coronavirus và coi dịch bệnh này là chuyện xạo, bị thổi phồng do âm mưu gì đó,
hay vac xin là trò bịp của các đại gia dược phẩm. Nhưng phản ứng của chính quyền
các quốc gia khiến người ta nghi là có những điều nghiêm trọng thật sự. Con số
người bệnh gần hai trăm triệu và hơn bốn triệu người chết vì bệnh này, tính đến
hôm nay trên toàn thế gới, là con số chính thức công khai, con số thực có thể lớn
hơn nhiều. Đều là những con số đáng sợ. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI">Người khỏe mắc bệnh
thì chữa, nếu không tự khỏi. Nhà giàu bệnh nặng cũng chết, nhưng dù sao cũng có
điều kiện để được chữa trị. Nhưng nếu đã yếu, lại nghèo, mà mắc bệnh, mỗi trường
hợp là một bi kịch. Trận dịch này quét qua nước mình mới lộ ra tầng lớp người
lao động nghèo quá, cuộc sống bấp bênh, cơ cực quá. Và sức khỏe thật mong manh.
Có lẽ tôi xuất thân từ tầng lớp này nên quan tâm? Sự thực là tôi đang sống giữa
họ, chung quanh nhà tôi là những dãy nhà trọ đầy những người lao động di cư từ
khắp nơi trên đất nước này. Mỗi ngày, mỗi giờ, tôi nghe, tôi thấy họ vật lộn với
kiếp sống tha hương cầu thực như thế nào. Bạn bè tôi cũng có người giàu người
sang. Có người càm ràm mình lái xe hơi đi chích ngừa theo giấy mời mà bị chặn
xe xét hỏi. Có người lớn tiếng là mình chỉ tiêm vac xin Mỹ, mắng chính phủ vì cho
nhập vac xin Tàu. Có người khoe việc ưu tiên tiêm Pfizer hay Mordena như một
món hàng hiệu khẳng định đẳng cấp tinh hoa. Tôi thiệt tình muốn xin họ làm ơn
ngậm miệng mà hưởng cục kẹo đặc quyền có được. Trong những nhóm công nhân và
xóm trọ mà tôi tham gia, người ta hỏi nhau công ty chị xét nghiệm chưa, công ty
tôi vừa chở đi mấy chục ca, chỗ bạn có hổ trợ gì không, em có con nhỏ làm 3 tại
chỗ gởi con ở đâu, em sắp sanh mà chồng bị cách ly muốn vê quê để có mẹ chăm làm
sao xin được giấy đi đường, chỗ em bị phong tỏa tụi em đã hết đồ ăn, vì không
có tủ lạnh để dành, xin các mạnh thường quân giúp đỡ. Kể ra sao xiết những tiếng
kêu nhỏ nhoi, tắt nghẹn trong những dãy nhà trọ hun hút? <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI"> </span></p><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><br /></div><br /><p></p>quán bạnhttp://www.blogger.com/profile/09343500251557287644noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-20047160.post-90591705605955031042021-07-16T17:10:00.004+07:002021-07-25T08:55:55.591+07:00Khi tôi sáu mươi tư<p></p><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhFU92-k6_eIUG9YGJem3Zsmw3O2MICB1gf_X3edRqYUaYxEGzdcxuphDabuAZtb4F7Q3pHxvJRlHriYtE6EDfp-c9qMxubMAsggThAchIBP9ieadVrp0oa-u09b8D1bvUUx3ti/s1121/lanbia.jpg" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="1121" data-original-width="834" height="320" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhFU92-k6_eIUG9YGJem3Zsmw3O2MICB1gf_X3edRqYUaYxEGzdcxuphDabuAZtb4F7Q3pHxvJRlHriYtE6EDfp-c9qMxubMAsggThAchIBP9ieadVrp0oa-u09b8D1bvUUx3ti/s320/lanbia.jpg" /></a></div><br /><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><br /></div><br /> Vợ chồng cưới
nhau hai chục năm, hình như chưa lần nào ở cạnh nhau liên tục hai năm. Năm nào
mình cũng về Việt Nam dăm ba tháng, anh có đi cùng thì cũng ở chơi vài tuần rồi
trở về Mỹ. Nhưng thời gian vợ chồng xa nhau liên tục cả năm, hay hai năm, cũng
thường, vì nhiều lý do. Lần này vì thế giới mắc dịch. Nếu một trong hai người,
hay cả hai người, làm gì gây được tò mò cho hậu thế, thì mớ thư từ email tụi
này viết cho nhau mỗi ngày có thể trở thành nguồn tư liệu tham khảo đáng kể.<p></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI">Nhưng hậu thế còn
ai đọc thư? Ngay chính mình, mỗi ngày đọc thư hôm đó, hồi âm rồi thôi. Lâu lâu
dọn dẹp hộp thư mới tình cờ đọc lại vài lá. Hôm rồi thấy tiêu đề lá thư là When
I’m Sixty-four, có file kèm theo, bèn mở ra, thấy một bài hát của ban nhạc Beatles,
hồi họ đều đang tuổi đôi mươi. Lời bài hát tạm dịch như sau: <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><i><span lang="VI">Khi tôi già đi, tóc rụng nhiều,<o:p></o:p></span></i></p>
<p class="MsoNormal"><i><span lang="VI">Nhiều năm nữa sau này.<o:p></o:p></span></i></p>
<p class="MsoNormal"><i><span lang="VI">Em có còn gửi cho tôi quà tình yêu<o:p></o:p></span></i></p>
<p class="MsoNormal"><i><span lang="VI">Chai rượu chúc mừng sinh nhật <o:p></o:p></span></i></p>
<p class="MsoNormal"><i><span lang="VI">Nếu tôi la cà đến ba giờ sáng<o:p></o:p></span></i></p>
<p class="MsoNormal"><i><span lang="VI">Em có khóa cửa nhốt tôi ở ngoài.<o:p></o:p></span></i></p>
<p class="MsoNormal"><i><span lang="VI">Liệu em có còn cần tôi, em có còn cho tôi ăn,<o:p></o:p></span></i></p>
<p class="MsoNormal"><i><span lang="VI">Khi tôi sáu mươi tư.<o:p></o:p></span></i></p>
<p class="MsoNormal"><i><span lang="VI">Em cũng sẽ già đi,<o:p></o:p></span></i></p>
<p class="MsoNormal"><i><span lang="VI">Và nếu em lên tiếng,<o:p></o:p></span></i></p>
<p class="MsoNormal"><i><span lang="VI">Tôi có thể ở lại với em.<o:p></o:p></span></i></p>
<p class="MsoNormal"><i><span lang="VI">Tôi có lẽ cũng được việc, như sửa cầu chì<o:p></o:p></span></i></p>
<p class="MsoNormal"><i><span lang="VI">Khi đèn của em bị tắt.<o:p></o:p></span></i></p>
<p class="MsoNormal"><i><span lang="VI">Em có thể đan áo len bên lò sưởi<o:p></o:p></span></i></p>
<p class="MsoNormal"><i><span lang="VI">Sáng chủ nhật đi dạo,<o:p></o:p></span></i></p>
<p class="MsoNormal"><i><span lang="VI">Làm vườn, cuốc cỏ.<o:p></o:p></span></i></p>
<p class="MsoNormal"><i><span lang="VI">Chứ ai đòi hỏi nhiều hơn?<o:p></o:p></span></i></p>
<p class="MsoNormal"><i><span lang="VI">Liệu em có còn cần tôi, em có còn cho tôi ăn<o:p></o:p></span></i></p>
<p class="MsoNormal"><i><span lang="VI">Khi tôi sáu mươi tư.<o:p></o:p></span></i></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI">Coi lại ngày gởi
bức thư đó cách nay đúng mười năm, 2011. Năm đó ba tôi té rồi bệnh, tôi về nhà
phụ em tôi chăm sóc ba, nên ở Việt Nam suốt 9 tháng. Vợ chồng email và Skype mỗi
ngày, và bức thư đó viết trước ngày sinh nhựt sáu mươi tư của ảnh. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI">Tôi trẻ hơn chồng
10 tuổi. Ở tuổi năm tư nhìn tới sáu mươi tư không thấy xa vời vợi như đám
Beatles hai mươi tuổi. Nhưng chưa thực sự biết sáu mươi tư “già” như thế nào.
Cơ thể tôi có một sự thay đổi rõ rệt sau khi đi hết tuổi năm mươi. Và bây giờ
tôi sáu mươi tư. Sáng nay mở hộp thư như thường lệ, đọc thư anh gởi trước tiên.
Mừng sinh nhựt em! Kèm theo bài hát When I’m Sixty-four<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><i><span lang="VI"> Liệu em có
còn cần tôi, em có còn cho tôi ăn,<o:p></o:p></span></i></p>
<p class="MsoNormal"><i><span lang="VI">Khi tôi sáu mươi tư.<o:p></o:p></span></i></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI">Chỉ khi mình sáu
mươi tư mình mới cảm nhận thấm thía điều này.<o:p></o:p></span></p>quán bạnhttp://www.blogger.com/profile/09343500251557287644noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-20047160.post-24500367925697009632021-07-15T18:06:00.001+07:002021-07-15T18:06:23.166+07:00truyện Google dịch<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgUfnGohgAhhYfmVED41qq2fLwG-lGZESY8yQzNGWf7Deuno55LvUa57c3ab5ZaDSHo_mkIyATWyx9Oc4EVJJgIuCYQ0mtVSc1YbuUHHPl7Gy7yS6flh0W0VO-1Oid1a5q1AUpM/s1080/b%25E1%25BA%25A7u+tr%25E1%25BB%259Di.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="810" data-original-width="1080" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgUfnGohgAhhYfmVED41qq2fLwG-lGZESY8yQzNGWf7Deuno55LvUa57c3ab5ZaDSHo_mkIyATWyx9Oc4EVJJgIuCYQ0mtVSc1YbuUHHPl7Gy7yS6flh0W0VO-1Oid1a5q1AUpM/s320/b%25E1%25BA%25A7u+tr%25E1%25BB%259Di.jpg" width="320" /></a></div><br /><p><br /></p><p>Jason Porter là một nhà văn Mỹ không thuộc hạng bán chạy trong bất kỳ danh sách nào, chứ đừng nói tới New York Times Best Seller. Trước khi đọc 10 truyện rất ngắn của ổng trên mạng, mình không biết ổng. Sau khi đọc xong thử tra cứu tiểu sử tác giả, không tìm được mấy thông tin. Hình như ổng cũng là tác giả một cuốn sách tựa là Sao mày buồn vậy? Tóm lại, mình không quen biết hay có ý định lăng xê ông này. Chỉ muốn thỉnh thoảng thử coi Google dịch tiến bộ ra sao. Nên lượm một cái truyện trên mạng, ngẫu nhiên là truyện của ông này, cho Google dịch. Lý do là truyện ngắn này cô đọng súc tích, 250 chữ. Bản dịch tiếng Việt 350 chữ, cũng không sao. 95% bài dịch này của Google. </p><p><span style="font-family: Arial, sans-serif;">"Chính phủ quyết
định mua một ít mưa và chuyển nó đến một khu vực khô ráo. Sau đó, </span><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif;">họ</span><span style="font-family: Arial, sans-serif;"> mua
một bầu trời ấm áp và thực sự tập hợp các công nhân để kéo cái chết tiệt đó </span><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif;">phía trên</span><span style="font-family: Arial, sans-serif;">
một cuộc diễu hành nhỏ có ý nghĩa rất lớn đối với một thị trấn của những người
buồn chán </span><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif;">một cách </span><span style="font-family: Arial, sans-serif;">nghiêm trọng. Nỗ lực hầu như không được
đánh giá cao. Tiếp theo, chính phủ quyết định bắn vài thứ vào không gian
bởi vì chính phủ cũng giống như thị trấn, hơi buồn chán. Thêm vào đó, nó
trông </span><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif;">cũng hay</span><span style="font-family: Arial, sans-serif;">. Các cử tri, các bà mẹ và các nữ hoàng sắc đẹp đều tham gia
và chính phủ cảm thấy rằng kiến thức về các vụ phóng tên lửa đã tạo thêm niềm
tin cho các cầu thủ bóng đá ngay trước khi trận đấu bắt đầu. Nhưng một
ngày nọ, các lỗ hổng bắt đầu xuất hiện. Phía trên một trung tâm mua sắm
nơi chính phủ đặt một đám mây mịn có một cái lỗ, và xuyên qua đó là những tiếng
la hét nghe </span><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif;">rõ </span><span style="font-family: Arial, sans-serif;">của trẻ em ở châu Phi đang làm sô cô la cho những người béo ù. Và
những tiếng la hét thực sự làm choáng váng những người mua sắm. Họ tự
nghĩ, </span><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif;">mua </span><span style="font-family: Arial, sans-serif;">một đầu đĩa BluRay đột nhiên giống như một </span><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif;">gánh cứt</span><span style="font-family: Arial, sans-serif;">. Vì
vậy, những người mua sắm về nhà, lái xe quanh các hố mới trên đường. </span><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif;">C</span><span style="font-family: Arial, sans-serif;">òn tệ
hơn cả đi bộ. Sau những đường vòng lộn xộn, họ </span><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif;">về </span><span style="font-family: Arial, sans-serif;">đến nơi và thấy nhân viên
ngân hàng đang dàn dựng ngôi nhà của họ để bán đấu giá. </span><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif;">Vậy thì, đằng nào</span><span style="font-family: Arial, sans-serif;"> cũng sẽ không có chỗ cho rạp </span><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif;">chiếu
bóng</span><span style="font-family: Arial, sans-serif;"> tại nhà. Và
điều này cũng tốt để nhận ra và những lời hứa đã được đưa ra để thắt chặt thắt
lưng, nhưng </span><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif;">cũng chẳng </span><span style="font-family: Arial, sans-serif;">quan trọng, bởi vì có một lỗ mới trong </span><span lang="VI" style="font-family: Arial, sans-serif;">toàn bộ </span><span style="font-family: Arial, sans-serif;">nước. Mỗi
khi ai đó múc nước ngọt lên thì không có nước trong đó. Và đó là một vấn
đề."</span></p>quán bạnhttp://www.blogger.com/profile/09343500251557287644noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-20047160.post-19756892720071077162021-07-12T08:44:00.003+07:002021-07-12T08:47:35.024+07:00Trẻ hóa lại đầu óc<p> </p><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjEziIfJhVR8TtWe31o9JKk3xmUMTIeLkj0v1v-bVSFTJLORQneHE281KLVChrjqWrJYWgoy6Qa9NXM81g5UeWmC-u0UxF_IW_kNiKLEc5EWunSrVMnCyk0P2n_MF-WYj1j5pA8/s2592/DSC04294.JPG" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="1944" data-original-width="2592" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjEziIfJhVR8TtWe31o9JKk3xmUMTIeLkj0v1v-bVSFTJLORQneHE281KLVChrjqWrJYWgoy6Qa9NXM81g5UeWmC-u0UxF_IW_kNiKLEc5EWunSrVMnCyk0P2n_MF-WYj1j5pA8/s320/DSC04294.JPG" width="320" /></a></div><br /><p><br /></p><p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0cm;"><span style="font-family: times; font-size: large;">Cuốn sách Sucessful Aging, Lão hóa thành công, Già thành đạt, hay Già ngon, tác giả Daniel J. Levitin, một nhà tâm lý học thần kinh và thần kinh học, dành khoảng 100 / 558 trang liệt kê các công trình đã được in ấn mà ông tham khảo để viết quyển sách này. Trừ đi các từ mục, lời ngợi khen, lời giới thiệu, lời tri ân, lới quí tặng, vân vân, cũng còn gần 400 trang viết chuyện người ta ai cũng vậy, nếu không chết yểu thì ắt già đi, và mỗi người già đi một kiểu. Ông Levitin này bằng tuổi tôi, sanh năm 1957, chính xác thì ổng nhỏ hơn tôi vài tháng, nhưng không quan trọng. Điều này có nghĩa là ổng đã chăm chỉ làm việc ở tuổi 60 để có sách xuất bản năm 2020, Còn tôi từ sinh nhật thứ 60 đã tuyên bố mình sống vậy đủ rồi, tự cho mình nghỉ hưu, rảnh rỗi viết hồi ký chơi. Nhưng hồi tưởng quá khứ đúng là hại sức khỏe. Ký ức không vui, và không thay đổi được, khiến mình trầm cảm. Ngồi viết khiến mình ít vận động, sức khỏe thêm suy, ít có những thực hành lành mạnh. Những hạn chế tiếp xúc thời mắc dịch khiến lối sống của mình cũng bớt phong phú, những vòng kết nối bạn bè, bà con hẹp dần. Những người bạn trẻ càng hiếm gặp. Sức khỏe xuống cấp, bệnh cũng không dám đi khám bác sĩ. Năng lực nhận thức ngày càng giảm, muốn tăng cường cũng không thể du lịch, và mình cũng không có con cháu, càng không có những hoạt động và tình huống mới trong cuộc sống tự cách ly để mà thả mình hay đắm mình vào. Tắt một lời là, hoàn toàn không ý thức, mà do "hoàn cảnh đưa đẩy", mình làm ngược lại hết những lời khuyên của ông Levitin!</span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0cm;"><span style="font-family: times; font-size: large;">May là mình tự biết mình đang già đi một cách chán phèo. Mình chọn cuốn sách này đọc cũng có chút hy vọng cải thiện chuyện lão hóa của bản thân, sao cho già thành công, già thành đạt, già oách, già ngon, chứ không già chát. Đọc phần Introduction xong cảm thấy ánh sáng le lói cuối đường hầm, bèn nhảy luôn tới phần Appendix, phần ruột thừa, vĩ thanh, để coi tác giả nói thêm gì sau 400 trang dẫn chứng khoa học này nọ. </span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0cm;"><span style="font-family: times; font-size: large;">Mười chiêu giúp trẻ hóa lại não:</span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0cm;"><span style="font-family: times; font-size: large;">1. Đừng nghỉ hưu. Đừng ngừng tham gia
vào công việc có ý nghĩa.<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0cm;"><span style="font-family: times; font-size: large;">2. Nhìn về phía trước. Đừng nhìn lại. (Hồi
tưởng không có tác dụng tăng cường sức khỏe.)<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0cm;"><span style="font-family: times; font-size: large;"><span>3. </span><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">Tập thể dục</span><span>. </span><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">Làm cho trái tim mình đập rạo rực.</span><span lang="VI"> </span><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">T</span><span>rong tự nhiên</span><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;"> thì tốt hơn</span><span>.<o:p></o:p></span></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0cm;"><span style="font-family: times; font-size: large;"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">4. </span><span>Xây dựng lối sống điều độ với các thực hành lành mạnh.<o:p></o:p></span></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0cm;"><span style="font-family: times; font-size: large;"><span>5. Giữ cho vòng kết nối xã hội của</span><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;"> mình </span><span>thú vị và mới mẻ.<o:p></o:p></span></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0cm;"><span style="font-family: times; font-size: large;">6. Dành thời gian cho những người trẻ
hơn bạn.<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0cm;"><span style="font-family: times; font-size: large;"><span>7. </span><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">T</span><span>hường xuyên đi khám </span><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">sức khỏe</span><span>, chứ đừng</span><span style="mso-ansi-language: VI;"> <span lang="VI">bị ám ảnh chuyện
đi khám bác sĩ</span></span><span>.<o:p></o:p></span></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0cm;"><span style="font-family: times; font-size: large;">8. Đừng nghĩ mình già (ngoại trừ việc thực
hiện các biện pháp phòng ngừa thận trọng).<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0cm;"><span style="font-family: times; font-size: large;"><span>9. Đánh giá cao </span><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">năng lực</span><span> nhận thức của </span><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">mình</span><span> — nhận
dạng khuôn mẫu, trí thông minh kết tinh, trí</span><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;"> khôn,</span><span> kiến thức tích lũy.<o:p></o:p></span></span></p><p>
<span style="font-family: times; font-size: large;"><span face=""Calibri","sans-serif"" style="line-height: 107%; mso-ansi-language: EN-US; mso-ascii-theme-font: minor-latin; mso-bidi-font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-language: AR-SA; mso-bidi-theme-font: minor-bidi; mso-fareast-font-family: Calibri; mso-fareast-language: EN-US; mso-fareast-theme-font: minor-latin; mso-hansi-theme-font: minor-latin;">10. </span><span face=""Calibri","sans-serif"" lang="VI" style="line-height: 107%; mso-ansi-language: VI; mso-ascii-theme-font: minor-latin; mso-bidi-font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-language: AR-SA; mso-bidi-theme-font: minor-bidi; mso-fareast-font-family: Calibri; mso-fareast-language: EN-US; mso-fareast-theme-font: minor-latin; mso-hansi-theme-font: minor-latin;">Tăng
cường</span><span face=""Calibri","sans-serif"" style="line-height: 107%; mso-ansi-language: EN-US; mso-ascii-theme-font: minor-latin; mso-bidi-font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-language: AR-SA; mso-bidi-theme-font: minor-bidi; mso-fareast-font-family: Calibri; mso-fareast-language: EN-US; mso-fareast-theme-font: minor-latin; mso-hansi-theme-font: minor-latin;"> sức khỏe nhận thức thông qua học tập trải nghiệm:
du lịch, dành thời gian với</span><span face=""Calibri","sans-serif"" lang="VI" style="line-height: 107%; mso-ansi-language: VI; mso-ascii-theme-font: minor-latin; mso-bidi-font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-language: AR-SA; mso-bidi-theme-font: minor-bidi; mso-fareast-font-family: Calibri; mso-fareast-language: EN-US; mso-fareast-theme-font: minor-latin; mso-hansi-theme-font: minor-latin;"> con</span><span face=""Calibri","sans-serif"" style="line-height: 107%; mso-ansi-language: EN-US; mso-ascii-theme-font: minor-latin; mso-bidi-font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-language: AR-SA; mso-bidi-theme-font: minor-bidi; mso-fareast-font-family: Calibri; mso-fareast-language: EN-US; mso-fareast-theme-font: minor-latin; mso-hansi-theme-font: minor-latin;"> cháu và </span><span face=""Calibri","sans-serif"" lang="VI" style="line-height: 107%; mso-ansi-language: VI; mso-ascii-theme-font: minor-latin; mso-bidi-font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-language: AR-SA; mso-bidi-theme-font: minor-bidi; mso-fareast-font-family: Calibri; mso-fareast-language: EN-US; mso-fareast-theme-font: minor-latin; mso-hansi-theme-font: minor-latin;">thả</span><span face=""Calibri","sans-serif"" style="line-height: 107%; mso-ansi-language: EN-US; mso-ascii-theme-font: minor-latin; mso-bidi-font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-language: AR-SA; mso-bidi-theme-font: minor-bidi; mso-fareast-font-family: Calibri; mso-fareast-language: EN-US; mso-fareast-theme-font: minor-latin; mso-hansi-theme-font: minor-latin;">
mình </span><span face=""Calibri","sans-serif"" lang="VI" style="line-height: 107%; mso-ansi-language: VI; mso-ascii-theme-font: minor-latin; mso-bidi-font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-language: AR-SA; mso-bidi-theme-font: minor-bidi; mso-fareast-font-family: Calibri; mso-fareast-language: EN-US; mso-fareast-theme-font: minor-latin; mso-hansi-theme-font: minor-latin;">vào</span><span face=""Calibri","sans-serif"" style="line-height: 107%; mso-ansi-language: EN-US; mso-ascii-theme-font: minor-latin; mso-bidi-font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-language: AR-SA; mso-bidi-theme-font: minor-bidi; mso-fareast-font-family: Calibri; mso-fareast-language: EN-US; mso-fareast-theme-font: minor-latin; mso-hansi-theme-font: minor-latin;"> các hoạt động</span><span face=""Calibri","sans-serif"" lang="VI" style="line-height: 107%; mso-ansi-language: VI; mso-ascii-theme-font: minor-latin; mso-bidi-font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-language: AR-SA; mso-bidi-theme-font: minor-bidi; mso-fareast-font-family: Calibri; mso-fareast-language: EN-US; mso-fareast-theme-font: minor-latin; mso-hansi-theme-font: minor-latin;"> mới</span><span face=""Calibri","sans-serif"" style="line-height: 107%; mso-ansi-language: EN-US; mso-ascii-theme-font: minor-latin; mso-bidi-font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-language: AR-SA; mso-bidi-theme-font: minor-bidi; mso-fareast-font-family: Calibri; mso-fareast-language: EN-US; mso-fareast-theme-font: minor-latin; mso-hansi-theme-font: minor-latin;"> và
tình huống mới. Làm những điều mới.</span></span></p>quán bạnhttp://www.blogger.com/profile/09343500251557287644noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-20047160.post-78253004760541319502021-06-24T09:45:00.002+07:002021-06-24T14:22:45.177+07:00bệnh<p> </p><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEh390voEuTMki_zhB1iU4J7-6SSUmR-Jm35MAf3MuKzwD0Ckza8UFWmxF8I6pAlM1mvTzNG0RlFExonDRdbgS1gmRtNtdhzHAsPzFQ-uIHIP5ZS5C6hrpyw-bi1hYHqUVqbWOka/s367/quynh.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="286" data-original-width="367" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEh390voEuTMki_zhB1iU4J7-6SSUmR-Jm35MAf3MuKzwD0Ckza8UFWmxF8I6pAlM1mvTzNG0RlFExonDRdbgS1gmRtNtdhzHAsPzFQ-uIHIP5ZS5C6hrpyw-bi1hYHqUVqbWOka/s320/quynh.jpg" width="320" /></a></div><br /><p></p><p class="MsoNormal"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">Trong trạng thái
ngầy ngật tôi nghĩ mình đang chết. Đột quị, té ao, nhiễm trùng máu hay mắc
covid-19, cách nào thì chết cũng là chết. Tương tự như đường nào cũng tới La
Mã. Vậy có đi bệnh viện hay phòng khám không? Em tôi nói bệnh viện quốc tế mắc tiền
nên ít người đến, có thể ít nguy cơ lây nhiễm. Tôi nghĩ bụng ai cũng nghĩ như
mình nên có khả năng nơi đó lúc này lại đông đúc. Với lại nguy cơ lây từ người
nước ngoài đến đó khám cũng lớn. Em tôi coi báo nói có trường hợp bệnh tự đi
mua thuốc uống cuối cùng đem cấp cứu không kịp, chết lảng nhách. Tôi biết một
điều là nếu mình mắc covid thì phiền lụy rất nhiều người, nhưng tốt nhứt là đi
khám để sớm ngăn chặn lây lan. Vấn đề là tôi không nghĩ mình mắc bệnh đó. Ngoài
sốt băm tám băm chín độ, tôi không ho, không nhức đầu, không sổ mũi hay đau họng.
Còn ngửi được mùi thơm hoa nguyệt quới. Tôi cũng thường xuyên hít sâu thấy hơi
thở ra vô bình thường. Em tôi sợ là tới hồi bệnh nặng tôi không tự đi được, nó
không biết làm sao. Nhà trong hẻm xe cứu thương không chạy vô được.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Nên nó cứ kèo nài tôi phải đi khám bệnh ngay,
ít nhứt cũng gọi cho bác sĩ. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">Bác sĩ vốn là học
trò tôi hồi còn dạy trường trung học huyện. Nó nói em gởi toa thuốc qua tin nhắn
của điện thoại cô, cô ra tiệm thuốc tây, nếu họ có thắc mắc gì thì cô đưa điện
thoại em nói chuyện với họ. Tôi nghĩ có lẽ trong toa có panadol, là thứ thuốc
giảm sốt, mà giờ ai bị sốt đều phải canh chừng. Em tôi nói nhà có paracetamol
nên nó tự động bỏ panadol ra cho khỏi bị rắc rối. Nó đi mua thuốc về, không bị
thắc mắc gì hết. Tôi uống đủ năm thứ thuốc được kê toa. Nằm võng, hít thở. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;"><span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Nhắm mắt ban ngày vẫn cảm nhận được ánh sáng.
Tôi vẫn thấy như nhìn vào bức vách da thịt mình. Tôi thấy loang lỗ những vết mờ
chuyển động và biến hóa. Khi tôi hít sâu, một chuỗi đậm nhạt kéo theo hình chữ
V lật ngược như đàn chim thiên di đang cùng bay vào cõi thăm thẳm. Tôi hít sâu
hơi thứ nhì thấy ánh sáng lóe lên phía trên mũi chữ V, cảm thấy đàn chim chới với
như bị một động lực đẩy ngược lại hướng bay của chúng. Tôi hít sâu hơi thứ ba,
đàn chim tan tác trong vùng sáng trên cao và tôi chìm xuống, cảm giác rất rõ
mình đang chìm nhanh xuống cõi vô tận. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">Tôi thức để vô
nhà vệ sinh. Rồi trở lại võng nằm. Ngậm cái que đo thân nhiệt. Không tin là
mình vẫn băm chín độ rưởi. Tôi cầm cái nhiệt kế vẩy vẩy để cho mức thủy ngân hạ
xuống rồi kẹp vào nách. Băm tám độ. Tôi vẩy cái nhiệt kế lần nữa. Nó văng khỏi
tay tôi, bể đầu thủy tinh. Hồi sáng cũng đã làm rớt cái ly bằng thủy tinh. Em
tôi hốt dọn, lấy cái ly sành cho tôi uống nước, mua cái đo thân nhiệt mới.
Nhưng cái mới không xài được vì nó có hai đoạn thủy ngân, vẩy cách nào hai đoạn
này cũng không nhập một, ngậm một hồi, chúng cũng không giãn nở đủ để hòa với
nhau. Tôi ngừng đo thân nhiệt. Bác sĩ gọi điện hỏi tôi còn sốt không, tôi nói
không biết, vẫn cảm thấy ngầy ngật. Có ớn lạnh không? Có, lạnh đến nỗi run lập
cập, hai hàm răng đánh nhau lia lịa, tôi cứ sợ mình tự cắn lưỡi mình, cố cắn
răng, mà răng vẫn va nhau lạch cạch. Em tôi xức dầu cạo gió cho tôi. Trùm mền
kín mít. Cơn ớn lạnh qua đi. Bác sĩ lo là tôi bị nhiễm trùng máu. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">Tôi không nằm
võng nữa. Không biết có phải vì nằm võng mà chóng mặt không. Nằm trên giường
cho yên. Nằm võng là vì tiện ngồi dậy để ói. Cứ uống thuốc vô là ói ra. Uống một
lần mà ói ra ba hiệp. Mà có ăn gì đâu, chỉ nửa chén cháo loãng pha nước đường.
Ban đầu còn chạy kịp vô nhà vệ sinh. Sau chạy không kịp. Chóng mặt quá. Phải để
sẵn cái xô nhựa cạnh chỗ nằm. Lơ tơ mơ nhớ trước đây mình có bị chứng ói và
chóng mặt này. Đã phải vào bệnh viện nằm hai tuần. Chẩn đoán là suy nhược thần
kinh. Hồi đó cầm giấy ra viện thấy ghi chẩn đoán vậy sợ quá chừng. Vì hai chữ
thần kinh. Hiểu biết thông thường trong dân gian bệnh thần kinh là điên. Mình
giấu luôn giấy xuất viện, không nộp cho nhà trường trong đơn xin nghỉ bệnh.
Không nói với ai. Và kiên quyết nói với mình là không, mày không thể suy nhược
cái gì hết. Phải mạnh lên mà sống. Rồi hết bệnh tới giờ. Kỳ này không chỉ ói,
mà còn sốt, lạnh. <span style="mso-spacerun: yes;"> </span><span style="mso-spacerun: yes;"> </span><span style="mso-spacerun: yes;"> </span><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">Có đi bệnh viện
không? Cân nhắc là vì em mình. Nếu bệnh mình lây nhiễm thì em mình có thể bị
lây. Hai bà già mà cùng đổ bệnh ở một xó nhà quê trong lúc dịch bệnh đang bùng
ra khắp nơi, thì sao? Vấn đề là ở đây cách Sài Gòn không xa, dân đông, phòng
khám và bệnh viện công tư đều có, nhưng bác sĩ chuyên khoa phần lớn ở Sài Gòn,
mỗi tuần lên đây một hai ngày, người bệnh canh lịch làm việc của bác sĩ mà đi
khám. Giờ bác sĩ ở Sài Gòn được lịnh của sở y tế không ra khỏi thành phố. Mình
cũng không thể về Sài Gòn khám bệnh. Đâu phải người bệnh mới sợ bệnh, bác sĩ y
tá cũng sợ. Ai ở đâu yên đó. May sao đến ngày thứ ba thuốc có tác dụng. Hoặc bệnh
tự diễn biến qua đỉnh.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">Bác sĩ nói: cô
nghe em hỏi nè, ba câu thôi: Bữa nay cô còn sốt không? Còn ớn lạnh không? Còn
nôn ói không? Đỡ hơn mấy bữa trước rồi. Nói đại. Cô có uống đúng toa thuốc em
ghi không? Có, ngày ba cữ, uống đủ hết. Nhưng có thứ thuốc em ghi ngày uống hai
lần thôi mà. Vậy sao? Cứ tới cữ, có bao nhiêu thứ thuốc cô uống hết. Trời trời
trời. Cô ơi cô, cô uống đúng thuốc đúng liều dùm em. Bây giờ em ghi cho cô toa
thuốc tiếp theo. Thường thì em cho toa một tuần, nhưng với cô em cẩn thận, theo
dõi ba ngày rồi giờ tiếp theo toa bốn ngày. Sau đó nếu diễn tiến đúng như em
đoán thì sẽ cho toa một tuần. Cô phải uống thuốc đủ một tháng. Cái gì? Một
tháng? Dạ, một tháng. Không được bỏ ngang, nó bùng lại là vật cô chết luôn.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">Một tháng uống
thuốc kháng sinh! Nằm nhìn nóc mùng, mong có con muỗi nào vo ve cho đỡ buồn.
Nhưng mắt kém chỉ thấy gì đó vi vu. Cầm máy tính bảng coi thì chúng bu vào màn
hình sáng. Không biết con gì nhưng không tập trung được, chỉ nhìn màn hình là
chóng mặt. Đành nhắm mắt để tập trung vào bức vách da che phủ con ngươi. Trên
đó có một đường hầm hun hút không ánh sáng. Giống như hình ảnh trong game, đường
hầm cứ mở ra như thể mình đang trượt patin vô đó. Mình hít sâu chuẩn bị cho cú
ngã lăn quay hay đâm sầm vô vách đường hầm. Nhưng rõ ràng nó né mình. Mình cảm
giác ngã chúi xuống thì đường dốc lên, mình lao vào bên phải thì vách hầm bên
phải lõm vô, và con đường được nắn lại sau đó cho thẳng thớm kiểu hình học phẳng.
Nó chạy thẳng, thẳng hoài, thẳng đến vô tận.<span style="mso-spacerun: yes;">
</span><span style="mso-spacerun: yes;"> </span><span style="mso-spacerun: yes;"> </span><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">Lúc đó mình đang ở
Viên, khoảng mười năm trước, cũng phải uống kháng sinh vì trước đó nội soi bao
tử có vết loét và sự hiện diện của HP. Uống ba thứ kháng sinh mấy tuần liền, tóc
rụng, da khô, ngứa, nổi mẩn đỏ, rối loạn tiêu hóa. Uống hết thuốc mà vẫn đau.
Sau này siêu âm ra sỏi mật, cắt túi mật, lại uống kháng sinh. Bỗng nhiên đổ ùn
ra cả đống bệnh. Mất ngủ. Trầm cảm. Béo phì. Mỡ máu cao. Đường máu cao. Huyết
áp cao. Hỏi bác sĩ tại sao, bả nói tại già. Những đêm không ngủ đem kinh Côran
ra đọc. Xen kẻ kinh Vệ Đà. Các Kinh Cựu Ước và Tân Ứơc<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>vì từng đọc loáng thoáng trước đây nên có cảm
giác đọc lại, như Nam Hoa Kinh hay Kim Cang kinh. Sở dĩ đọc lung tung kinh vì
chúng được chép sẵn trong máy tính cầm tay. Đọc cái này, liên tưởng gì đó trong
kinh khác bèn nhảy qua xem. Đọc để ngủ. Mà cũng không ngủ được. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">Bèn đi bộ. Đi dọc
sông Danube, đi lên những đồi nho, đi quanh thành quách cung điện, đi ra những
nông trại, đi hết công viên này đến công viên kia, và đi dạo hết phố này đến phố
nọ. Mà sao lại nhớ Viên? Một nơi mình ở trọ vài tháng, đi qua như lữ khách.
Không có gì để nhớ, ngoại trừ bánh sừng trâu bán ở tiệm bánh gần chỗ trọ hạp khẩu
vị, trở thành món điểm tâm hàng ngày. Cứ sáng dậy lại đi qua một cái sân gạch,
băng qua một con đường nhỏ, là tới tiệm bánh, sắp hàng một chút là mua được
bánh. Đem về nhà trọ, pha sô cô la sữa nóng, chấm bánh sừng trâu ăn. Sau này ăn
bánh sừng trâu nơi khác, thí dụ Paris, cũng không ngon bằng. Còn bánh sừng trâu
bán cả lố mười hai cái ở Costco mỗi lần ăn phải nướng lại thì nói làm gì. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">Hít sâu. Thở ra.
Còn kiểm soát được hơi thở, nhẹ nhàng, bình an. Không phải bệnh đường hô hấp cấp
tính. Mà có phải thì mình cũng đã qua cơn nguy kịch, giảm sốt, em mình không bị
lây. Bác sĩ kê toa tiếp theo, trong phần chẩn đoán ghi là nhiễm trùng tiết niệu.
Trời. Bệnh tầm thường phàm tục vậy mà hành mình sợ gần chết. Đứa em họ nói nó
cũng từng bị. Đứa bạn cũng đã bị. Và họ kể ra ai và ai mà họ từng quen biết
hình như đều từng bị nhiễm trùng đường tiểu ở mức độ hay đẳng cấp nào đó. Nghe
như một đám bà già kể chuyện mãn kinh, ngán quá. Thôi, không nói chuyện này nữa.
Lẳng lặng uống cho hết thuốc, ai hỏi đều trả lời khỏe re. Còn chuyện đi thử máu
và nước tiểu, đi siêu âm thận và bàng quang... theo đề nghị của bác sĩ, thì để
hết dịch rồi tính. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">Coi lịch thì bữa
mình sốt băm chín độ rưỡi cách nay hai tuần, cũng xa dữ. Bữa đó tưởng mình đang
chết. <span style="mso-spacerun: yes;"> </span><span style="mso-spacerun: yes;"> </span><span style="mso-spacerun: yes;"> </span><o:p></o:p></span></p>quán bạnhttp://www.blogger.com/profile/09343500251557287644noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-20047160.post-27237163340857001962021-06-23T15:39:00.003+07:002021-06-24T14:22:51.224+07:00Tiệm Kỳ Hải<p></p><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiGY0G8jOqMmtuoDCHG2-jn6Cqz26A4tfsNK1p5Y3QmbCyj8Fb202QTHcgogqbjYG_l-Si_4FLZoD0bHZU2tX8nUWUKuUS9AeITGzG2cTz0kOQTfoPCozB-dN3NhTbeNcQEuAtG/s2592/DSC04339.JPG" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="1944" data-original-width="2592" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiGY0G8jOqMmtuoDCHG2-jn6Cqz26A4tfsNK1p5Y3QmbCyj8Fb202QTHcgogqbjYG_l-Si_4FLZoD0bHZU2tX8nUWUKuUS9AeITGzG2cTz0kOQTfoPCozB-dN3NhTbeNcQEuAtG/s320/DSC04339.JPG" width="320" /></a></div><br /> <p></p><p class="MsoNormal"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">Năm đó mười mấy
tuổi, nhà cũ ở dưới tán một cây si cao lớn rễ lòng thòng. Buổi sáng nằm nướng
trên gác nhìn nắng nhuộm đám lá xanh đậm, len lỏi vài tia xuống những chùm rễ
nâu. Thời đó chưa đủ mười lăm tuổi. Vì bắt đầu năm đệ tứ là phải dậy sớm chuẩn
bị đi học. Những năm đệ thất, đệ lục và đệ ngũ được học buổi chiều, ăn cơm trưa
xong mới đi học. Buổi sáng phải ra ngồi canh thùng thuốc lá cho ba đi chợ, đi lấy
hàng, về nhà nấu cơm, lo cho hai đứa em. Ông là gà trống nuôi con. Mình cũng hiểu
và thương cha, nhưng không phải là một cô gái ngoan tuyệt đối. Mười ba mười bốn
tuổi mà. Mình nằm ưởn qua ườn lại đến khi không thể không ngồi dậy. Thường khi
mình chường mặt ra là ba mình đã nổi nóng rồi. Thế nào ông cũng mắng. Thế nào
mình cũng quặm mặt tủi hờn. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">Cái thùng thuốc
lá là nồi cơm của gia đình mình. Chỗ con đường Nguyễn Hoàng và Nguyễn Trãi cắt
nhau có một tiệm ăn tên là Kỳ Hải. Thùng thuốc lá của ba mình ở ngoài cửa tiệm
trên đường Nguyễn Hoàng, con đường đồng thời là bến xe đò đi các tỉnh miền đông.
Cạnh thùng thuốc lá có một bà bán cơm tấm, một bà bán cháo vịt. Bà bán bánh mì
chả lụa bưng cái thúng đi tới đi lui. Ông bán báo cũng ôm xấp báo đi lui đi tới.
Còn có người bán bánh mì không, nước uống và các thứ bánh kẹo trái cây nữa. Họ
thường bám theo hành khách lên xe, ế hay mưa gió mới chạy vô đụt dưới mái hiên
tiệm nước. Khách của tấy cả những người bán hàng rong này là hành khách của bến
xe. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">Khách của tiệm nước
là một thế giới khác. Đều là người khá giả đến ăn điểm tâm. Có một quầy nấu hủ
tíu, mì, hoành thánh, xây bằng gạch men giữa tiệm. Phía sau tiệm còn mấy lò chất
chồng ngất nghểu những cái xửng hấp bằng tre. Có những ông phổ ky lực lưởng
mang từng xửng bốc khói trên cánh tay, đi một vòng quanh các bàn trong tiệm,
rao tên những thứ trong cái xửng. Mình không nhớ hết tên, chỉ nhớ mình từng được
ăn xíu mại, há cảo, bánh ú, bánh bao. Ba là người hào phóng kiểu cùng đinh, biết
là mình có ky cóp cách nào cũng không thay đổi được số phận. Nên khi có thể,
ông đem ba đứa con vô tiệm, cho nó muốn ăn gì thì kêu. Chắc là ông nhiều lần
xót xa và hổ thẹn khi thấy con mình thèm thuồng ngó miệng người ta. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">Nhà mình trong
con hẻm bên kia đường Nguyễn Trãi. Đường này không rộng nhưng nhiều xe qua lại
liên miên. Hai đứa em mình còn nhỏ, không dám tự băng qua đường. Khi nào tụi nó
đói hay bị trẻ xóm ăn hiếp, hay bị gì đó, tụi nó đi kiếm ba, đứng bên này lề đường
gào qua bên kia Ba ơi, Ba à. Ba có lỗ tai đặc biệt, giữa vô vàn âm thanh náo
nhiệt ở bến xe và tiệm nước, ba vẫn nghe được tiếng mấy đứa con gọi. Ba bỏ
thùng thuốc, tất tả qua bên kia đường, dắt con băng qua dòng xe cộ, đến cái
thùng thuốc lá của ông, lau nước mắt, nước mũi cho chúng, xức thuốc xoa dầu những
chỗ trầy xước chân tay, sứt trán u đầu. Và mua cho con cái bánh tiêu để dỗ
chúng.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span><span style="mso-spacerun: yes;"> </span><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">Mình ngồi canh
thùng thuốc lá chừng hai ba tiếng đồng hồ mỗi ngày, thường đem bài theo học. Với
lại, mình đã đủ lớn để biết thân, hoặc sỉ diện, ngồi quay lưng lại thực khách
trong tiệm nước, đọc bài hoặc đọc báo, đọc truyện. Ba thấy con gái chúi mũi vào
cái gì có chữ đều tưởng nó học, không la rầy. Ngồi canh thùng thuốc lá ở cửa tiệm
nước khoảng ba năm, nhưng mình không quan sát thực khách ra vào, chỉ <span style="mso-spacerun: yes;"> </span>có vài hiểu biết về tiệm nước này. Biết bằng cách
nào, mình không biết. Cũng không thể nói chắc là chính xác. Chẳng hạn người đàn
bà son phấn mỹ miều ngồi bên trong quầy thu tiền là vợ sau hay vợ nhỏ của ông
chủ tiệm người gốc Hải Nam. Có hai nhóm khách thường xuyên ngồi láng ghế của tiệm,
mỗi nhóm cả chục người. Họ không đến một lúc, nhưng cái bàn gần cửa bên kia
luôn có những người khách quen đến ngồi rất sớm, rồi lần lượt người này đến,
người kia đi, lúc tụ họp đông nhứt họ phải kéo ghế nới thành một vòng tròn mười
mấy người. Nhóm đó nghe nói thân Đài Loan. Đối diện xéo xéo bên nây cũng có một
nhóm tương tự, nghe nói thân Trung Cộng. Mình biết mặt một số người trong cả
hai nhóm, đó là những người thường xuyên mua thuốc lá. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">Trong số đó có một
ông, ba rất trọng vọng. Ổng thường mặc quần tây áo sơ mi trắng ngắn tay, dáng
người nhỏ, tuổi trung niên, nói tếng Việt thông thạo. Ổng có lần tới đứng bên cạnh
mình hồi lâu trong khi mình cắm cúi đọc một cuốn sách rùng rợn của một tác giả
lấy bút danh Người Khăn Trắng. Khi mình giật mình ngẩng đầu lên thì thấy ổng
mĩm cười, biểu mình lấy cho ổng hai gói Pallmall. Theo ba mình kể thì mình phải
mang ơn ổng đã giúp “nói với người quen” cho mình vô học trường Chợ Quán. Vì
sau khi mẹ mất, mình ở quê ngoại, theo cậu đi chăn trâu, học hành dang dở. Khi
ba đưa mấy chị em về Chợ lớn, mình đã lỡ một niên học. Không đủ học bạ giấy tờ,
hay sao đó. Ba không biết chữ Việt. Mình lúc đó mới học lớp tư. Nghe ba nói ông
thấy ba chị em mình ngồi chơi lây lất bên thùng thuốc lá, ông hỏi thăm rồi nói
với ba mình để ông nói với người quen một tiếng. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">Mình nhớ những
chiếc xe đi Gia Kiệm , Hố Nai là một loại xe đò lỡ, không dài bằng xe đò đi lục
tỉnh, có nhiều hành khách là người Bắc di cư. Họ tiện tặn, ít ăn uống dọc đường,
nhưng hay mua bánh mì, và nếu là đàn ông thì mua thuốc lá lẻ. Vài điếu. Mình biết
cách xé một đầu bọc giấy bạc của bao thuốc, gõ khẻ bao thuốc vào cườm tay cho mấy
điếu thuốc thò ra. Hai điếu cũng bán, một điếu cũng bán. Nhiều người trước khi
lên xe mua đúng một điếu thuốc, đốt thuốc, rít vài hơi, nghe tiếng xe nổ máy,
chiếc xe xịch tới xịch lui, lơ xe gào lên năm lần, mới chịu đu lên cửa sau của
chiếc xe xuất bến.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">Phải để sẵn một
cái quẹt zip pô cho khách đốt điếu thuốc lá. Có bán cả hộp quẹt, quẹt đá lửa và
quẹt diêm cây, quẹt giấy. Có lần một ông mua một bao thuốc nguyên và một hộp quẹt
giấy hai mươi que. Ổng đứng ngay cạnh thùng thuốc, quẹt đến que thứ mười chín mới
đốt đựơc điếu thuốc. Ổng cho lại mình luôn que thứ hai mươi. Mình ngượng hết sức.
Sau đó ai muốn mua quẹt mình chỉ bán quẹt đá hay quẹt cây, nhứt định không bán
quẹt giấy. Cái thứ đó tự tuyệt chủng luôn. Thuốc lá thì nhiều lắm, bán chạy nhứt
là Pallmall, Salem, Kent, Bastor, Ruby. Có một đận, thuốc lá trở nên khan hiếm,
mắc mỏ. Tiệm Kỳ Hải lại đập ra xây lại, ba mất chỗ ngồi bán. Hay vì lý do nào khác,
mình không biết, ba không bán thuốc lá nữa. Ba chuyển qua bán trái cây, mía hấp,
bánh bao, một mình đẩy cái xe đi bán, mình không phụ được gì.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">Lúc đó mình cũng
đã lên lớp chín lớp mười, đi học hết buổi sáng.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span><o:p></o:p></span></p>quán bạnhttp://www.blogger.com/profile/09343500251557287644noreply@blogger.com