Bài đăng

2222

Hình ảnh
  (Truyện ngắn của Lý Lan)                                             Tôi vẫn loanh quanh ở quê ngoại, trong một ngôi nhà nhỏ chung quanh có chút cỏ cây. Bên kia mấy thước vườn xanh là những dãy nhà trọ và xóm mới của công nhân ngoài tỉnh, bệnh dịch hoành hành. Suốt mấy tháng không thể đi đâu, tôi viết qua ngày. Tôi chọn viết truyện khoa học giả tưởng để tha hồ tưởng tượng, đồng thời xác nhận ngay từ đầu chuyện là xạo. Chứ kiến thức khoa học của tôi chỉ đại khái là trái đất có trọng lực nên mọi vật rơi xuống theo chiều thẳng đứng, còn chiều của thời gian được qui ước đi tới theo hướng mũi tên nằm ngang. Nhân vật của tôi được cảnh báo là nàng có thể du hành thời gian, nhưng tấm vé chỉ có một chiều. Nàng có thể vượt hai trăm năm, đến thế giới tương lai, không bao giờ trở lại hiện tại. Thực ra du hành vào tương lai không là giả tưởng. Khi người ta phóng tàu vào không gian, họ cũng đã phóng tàu vào thời gian, chỉ không công khai, còn ít nhiều lỗi kỷ thuật.   Chiếc đồng hồ được c

chờ bão

Hình ảnh
  Nhân lúc ngày được coi là còn sớm Con nhái thảnh thơi ngồi trên bờ giếng ngó trời xanh Cơn bão còn ở Philippines Con cắc ké nằm trên nhánh chùm ngây ngáp nghe tôi nói có người bữa hỗm hỏi thăm nó trầm ngâm nhìn mặt giếng biết chừng nào bão qua giờ này ngày vẫn còn là ngày mới lửng thửng bước chân qua lại khoảnh sân mảnh vườn đàn gà trống choai đang học gáy

qua sông

Hình ảnh
  Mưa xóa trắng bờ sông phà vừa ra Áo mưa ai kín mít nón che tùm hụp Dễ gì nhận ra nhau để mai sau nói Ngày xưa mình từng cùng qua sông Chiếc phà bồng bềnh ai chơi vơi vuốt mặt lai láng nhìn ngón chân ai bấm xuống sàn phà giữ cho bầu trời đừng chao đảo Giá mà phà trôi miết vào cõi mưa Hay bão nổi và dòng sông cuộn sóng Cho phà tan tành mộng tưởng tan theo Nhưng phà tới bến mưa dần dần tạnh Mang mang nước chảy về thăm thẳm Khoảnh khắc tương phùng tựa bóng mây Phà qua phà lại phà qua lại Mưa vẫn như hôm nào xóa trắng bờ

hồi phục

Hình ảnh
  Hôm nay mặt trời ngoi lên khỏi nóc nhà trọ trắng lóa Bông xoài rụng hết lá chuối te tua nhánh chùm ruột đeo dăm ba trái tôi đạp xe đi mua dừa xiêm, một miếng ba rọi và ba miếng sườn trái tim đập 133 nhịp một phút khi trở về nhà khiến máy đo kêu bip bip Nhưng bác sĩ nói vậy là tôi hồi phục rồi á Mừng ghê Bây giờ ra vườn hái rau rồi luộc ba rọi cuốn bánh tráng Vậy thôi chứ tôi đâu có tham vọng hay toan tính gì ghê gớm Giờ mỗi ngày còn tự xách giỏ đi chợ là thấy đời ô kê.  

tro than

Hình ảnh
  Buổi sáng khượi tro tàn tìm những lụn vụn của chiêm bao đêm qua Miếng than nguội có lẽ là đồ thật và tro bụi bốc lên cũng thật bếp lửa đầu hôm chập chờn bóng người ngâm hát ư a là huyễn ảo hay cũng thật như tro than ký ức Sợ sệt mơ hồ loãng tan theo mộng mị Đọng và đặc lại một nỗi buồn không thể tả Cảm giác lướng vướng như ghèn trên mi mắt được lau rửa Một gương mặt sạch chiêm bao cho một ngày mới Một thân thể lấp liếm bằng áo quần Một không gian cho những bước chân loanh quanh Cõi người ta đâu cần phải bao la

bầu trời có chim yến bay

Hình ảnh
  Bầy yến quần quần một vùng trời xám Chúng đang kháng cự tiếng gọi về chuồng? Hay tìm cách thoát khỏi bầu trời? Một bầu trời có chim yến bay Chúng quần quần mỗi chiều Vì đói sau một ngày cật lực kiếm ăn? Vì mệt sau một ngày bay rã cánh? Vì sợ sau một ngày là một ngày nữa Triền miên xây tổ tổ biến mất Miệt mài bay mãi vẫn trong bầu trời.

trong cơn sốt

Hình ảnh
  Những chiếc lá lãng mạn nương theo gió bay về phía mặt trời kết thúc trong một hốc kẹt. Cuộc dạo chơi ký ức lẩn lộn hiện thực không có bạn đồng hành Mùa đông như pha lê bàn chân dẫm qua những âm vang vô tận của tự do Giữa mặt đất bầu trời ánh sáng xuyên qua gân lá mục rửa rọi hình hài cổ thụ Thời gian vuốt ve nỗi quạnh hiu trong chộn rộn tưng bừng sự sống tưởng là bất tận Mặt đất còn nơi đâu chưa có đường bánh xe lăn qua cỏ đá một màu thăm thẳm Ôm lấy mềm mại thân tâm dòng nước không cuộn sóng chỉ sủi bọt rưng rưng Niềm tin là tia chớp nháng lên không thể bấu víu vào sấm vọng và im ắng của không gian rỗng. Bữa ăn trên bàn đá miếng cơm nắm trái ớt đỏ đánh thức cơn thèm khát phương đông Đỉnh đồi xa mờ nhạt cây phong cây tùng không múa hát điệu buồn trong dáng đứng bên khe. Bãi thạch thảo không nâng niu da gối đá cứng hơn đầu mây trắng đang vẽ tranh vân cẩu Đường về không còn xa những người chỉ đi vòng qua thiên đường làm dăm ba chuyện trần thế Nhặt nhạnh bóng vía hương xuân vớt vát tăm