Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 2, 2014

Tin vui cuối năm

Hình ảnh
(truyện ngắn - hình chụp ở miền tây không liên quan gì tới truyện ) Tin vui cuối năm là Phúc lấy vợ  mới. Tôi nói với mẹ trong bữa cơm chiều, mẹ hỏi: “Con còn thương nó không?”  Ánh mắt mẹ và tôi gặp nhau trong tích tắc. Hiếm khi hai mẹ con nhìn vào mắt nhau lâu hơn một tích tắc. Thường thì hai ánh mắt chạm nhau là bật ra ngay. Thực ra mẹ luôn nhìn vào mặt người đối diện khi nói, đó là nguyên tắc giao tiếp của bà, khi nói với học trò hay người bán hàng cũng vậy. Hồi tôi còn nhỏ, mỗi lần dạy tôi điều gì, mẹ bảo tôi đứng trước mặt mẹ, nhìn vào mắt mẹ và lắng nghe. Tôi không thể làm khác, hai mắt tôi mở to trên gương mặt hướng về mẹ. nhưng tôi không thấy cũng không nghe gì cả. Mẹ điên tiết bảo tôi lập lại từng câu mẹ dạy, tôi lập lại những âm tiết xuyên từ tai này qua tai khác, cuối cùng mẹ không nói nữa, chỉ nhìn tôi trừng trừng. Rồi cũng chán nhìn. Dù tôi vẫn đứng đó, hai tay khoanh trước ngực, đôi mắt mở to không chớp. Tôi có đôi mắt to, so với cặp mắt trung bìn...

Tình Người

Hình ảnh
Tôi ở thành Viên nước Áo trọn một mùa xuân, từ lúc những nụ thủy tiên mới nhu nhú lên mặt đất, đến khi khắp nơi hoa lá rực rỡ đủ màu. Cung điện, bảo tàng, nhà hát, vườn hoa… lần lượt xem rồi cũng hết. Duy nhứt thú vui không chán là đi dạo phố. Mùa xuân ngày một dài ra, đường phố cũng ngày một đông vui. Ăn món thịt heo tẩm trứng lăn bột chiên bơ riết cũng ngán, trưa trưa tôi đến Nguyen’s Pho House trên đường Lerchenfelder. Người đứng bếp ở đó là một chị người Huế nấu món bún bò xứng đáng với ngôn ngữ hiện đại là “cực ngon”. Làm một tô xong là đủ phấn khởi và năng lượng để đi lung tung chơi tới tối. Mỏi chân thì nhảy lên xe điện, xe buýt.   Có bữa tôi đi qua đường Burggasse có nhiều hàng quán Á châu, gặp đông đông người tóc đen như mình cũng vui. Thường thì tôi thích lảng vảng trên đường Mariahilfer, chỗ có nhà sách Thalia, cạnh bên có tiệm bán da ua trái cây đông lạnh, mua một ly rồi vừa ăn vừa đi rề rề qua mấy của hàng thời trang coi chơi.  Có bữa tôi đi tuốt tới chợ ...