Tin vui cuối năm

(truyện ngắn - hình chụp ở miền tây không liên quan gì tới truyện ) Tin vui cuối năm là Phúc lấy vợ mới. Tôi nói với mẹ trong bữa cơm chiều, mẹ hỏi: “Con còn thương nó không?” Ánh mắt mẹ và tôi gặp nhau trong tích tắc. Hiếm khi hai mẹ con nhìn vào mắt nhau lâu hơn một tích tắc. Thường thì hai ánh mắt chạm nhau là bật ra ngay. Thực ra mẹ luôn nhìn vào mặt người đối diện khi nói, đó là nguyên tắc giao tiếp của bà, khi nói với học trò hay người bán hàng cũng vậy. Hồi tôi còn nhỏ, mỗi lần dạy tôi điều gì, mẹ bảo tôi đứng trước mặt mẹ, nhìn vào mắt mẹ và lắng nghe. Tôi không thể làm khác, hai mắt tôi mở to trên gương mặt hướng về mẹ. nhưng tôi không thấy cũng không nghe gì cả. Mẹ điên tiết bảo tôi lập lại từng câu mẹ dạy, tôi lập lại những âm tiết xuyên từ tai này qua tai khác, cuối cùng mẹ không nói nữa, chỉ nhìn tôi trừng trừng. Rồi cũng chán nhìn. Dù tôi vẫn đứng đó, hai tay khoanh trước ngực, đôi mắt mở to không chớp. Tôi có đôi mắt to, so với cặp mắt trung bìn...