2222
(Truyện ngắn của Lý Lan) Tôi vẫn loanh quanh ở quê ngoại, trong một ngôi nhà nhỏ chung quanh có chút cỏ cây. Bên kia mấy thước vườn xanh là những dãy nhà trọ và xóm mới của công nhân ngoài tỉnh, bệnh dịch hoành hành. Suốt mấy tháng không thể đi đâu, tôi viết qua ngày. Tôi chọn viết truyện khoa học giả tưởng để tha hồ tưởng tượng, đồng thời xác nhận ngay từ đầu chuyện là xạo. Chứ kiến thức khoa học của tôi chỉ đại khái là trái đất có trọng lực nên mọi vật rơi xuống theo chiều thẳng đứng, còn chiều của thời gian được qui ước đi tới theo hướng mũi tên nằm ngang. Nhân vật của tôi được cảnh báo là nàng có thể du hành thời gian, nhưng tấm vé chỉ có một chiều. Nàng có thể vượt hai trăm năm, đến thế giới tương lai, không bao giờ trở lại hiện tại. Thực ra du hành vào tương lai không là giả tưởng. Khi người ta phóng tàu vào không gian, họ cũng đã phóng tàu vào thời gian, chỉ không công khai, còn ít nhiều lỗi kỷ thuật. Chiếc đồng hồ được c