Giới hạn của một ngày
Dẹp hết, đi lên núi. Dù sao thì mỗi năm tụi này vẫn còn làm được một lần, vào dịp kỷ niệm ngày cưới. Tận cùng con đường, phải đậu xe ở bãi qui định, từ đây chỉ còn những con đường mòn men triền núi, nhiều chỗ tuyết đấp dày mấy tấc, có chỗ không dấu chân người. Kẻ trước người sau, anh và tôi chống gậy lội qua những bãi tuyết, những bãi bùn lầy do tuyết tan để lại, những bãi đá trơ ra sau khi bùn đất bị cuốn đi, những bãi rêu pha giữa sắc xanh lơ và xanh biếc, những bãi hoa li ti màu hồng trắng tím phớt vàng nhạt, hàng triệu đóa nở xen lẫn nhau tạo thành những vệt màu lung linh vắt ngang lối mòn hoặc thòng xuống vách núi, hoặc len lỏi giữa những tảng đá thành suối hoa. Bầu trời rộng vô cùng. Trèo lên được một đỉnh núi, lại thấy một đỉnh núi khác trước mặt. Nhìn quanh, núi vây bọc trùng điệp, thung lũng thăm thẳm, hồ nước xa xa, vọng âm của tiếng thác gần nghe ù ù ầm ầm. Để bàn tay lên ngực nghe trái tim mình cũng đập ầm ầm ù ù. Có lẽ ở độ cao mấy ngàn thước, tai mình nghe cái ...