Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 8, 2010

Nhảy!

Người dẫn đường đưa cả đám đến một chỗ. Ông dừng lại, bước sang một bên, đưa mắt nhìn khắp mọi người rồi bảo : Nhảy! Tôi chưng hửng nhìn phía trước, không thấy tường rào hay hầm hố gì cả. Tôi nhìn người hướng dẫn, đương nhiên tôi muốn hiểu đúng: ổng bảo nhảy tức là nhảy, hay chỉ là một kiểu đùa hay chơi chữ hay trắc nghiệm phản ứng / trí thông minh của tụi này. (“Tụi này” gồm một chục người của nhóm đi bộ qua núi có hướng dẫn.) Người hướng dẫn là nhân viên của lâm viên quốc gia. Hầu hết các đường mòn (trail) trong các lâm viên được coi là an toàn, có bản đồ, mạnh ai nấy đi, chẳng ai cần ai hướng dẫn. Nhưng nếu mình không phải người địa phương ngày ngày lững thững đi theo lối mòn, giáp một vòng quen thuộc để trở lại chỗ cũ, không cần khám phá gì hết; mà là người ở xa cả ngàn cây số tìm đến để xem cái thác nổi tiếng đep, cái hố sâu bí hiểm, cái cây một ngàn tuổi, phiến đá khổng lồ, góc rừng nhà thơ nọ đã sống nhiều năm trong một cái chòi… thì có người hướng dẫn và bạn đồng hành, chẳ...

ăn chơi đợt cuối

Hình ảnh
hội chợ nhà quê (country fair) là nơi vinh danh gia cầm lục súc. Con vịt này được gắn huy chương thiệt là lộng lẫy, một mình một chuồng, độc nhứt và vô địch. Gà thì quá nhiều, nhưng dĩ nhiên cũng có quán quân. em này đẹp mã mà lại không được giải gì hết buồn hiu chán ngán đàn bò cái cũng giơ mông chào khách lũ bò đực nằm khòeo heo cứ đủng đỉnh ăn no ngủ khò ấy là lũ heo thịt. Heo đẻ thì phải đẻ cho thiên hạ xem: những con dê cụ tỏ ra coi trọng sĩ diện em cừu non này thì có vẻ ý thức mình đang là model em gái miền quê ăn theo model cừu cũng được vinh danh trong hạng mục thú kiểng vật cưng có rùa rắn chị Hai này xâm mình biểu diễn màn hun rắn Thực vật cũng góp phần vẻ vang. Cà chua củ dền bầu bí mướp máy nông nghiệp quân đội chú Sam không bỏ lỡ cơ hội dụ dỗ người ta đi lính ông già bà cả cũng thừa cơ hội ăn chơi nhảy nhót đủ loại văn nghệ và vui chơi tàn cuộc là đại hạ giá

Hạnh phúc

Bạn bất ngờ gọi điện thoại nói là đang trên đường I-5, xe đang chạy gần đến chỗ tôi ở, nếu tôi rảnh thì bạn sẽ ghé vô thăm một chút. Bạn có việc tuy không gấp mà cũng bận, chỉ có một giờ dành cho tôi, vừa ăn trưa vừa trò chuyện. Chẳng kịp nấu nướng gì, tôi đưa bạn xuống phố. Ở đó có một cái quán vị trí rất đắc địa, ngồi trong quán nhìn ra có thể thấy đủ loại tài tử giai nhân và kỳ nhân quái kiệt của xứ này rễu qua. Quán bình dân, phục vụ “điểm tâm” từ sáng đến chiều, thực đơn gồm súp, bánh mì kẹp thịt / cá / trứng / rau cải, bánh ngọt, café và sôcôla sữa. Toàn bộ mặt tiền quán bằng kính, một cái bàn dài gắn liền cái “mặt tiền” đó chạy từ cửa đến tận vách ngang. Ngồi ở bàn đó là chiếm được vị trí ngon nhứt để vừa ăn uống vừa ngắm ông đi qua bà đi lại, hoặc đọc mấy tờ báo địa phương, hay tâm tình với bạn. Mùa hè quán bày thêm mấy bộ bàn ghế ra lề đường, tôi hay ngồi đó để nhớ Sài Gòn. Bạn đến nhằm ngày mưa gió sụt sùi, lại nhằm giờ quán đang đông khách, một đứa phải đứng sắp hàng để gọi ...

đi chùa, vô rừng, lên núi

Hình ảnh
Hình chụp đi chơi hỗm nay làm biếng chép vô máy, bữa nay bộ nhớ hết chỗ rồi, tính dành 5, 10 phút lưu hình lại, hóa ra tốn cả giờ, vì hình gợi nhớ cảnh nhớ người. Đi chùa thấy trên cao dựng bia tạc 28 điều lợi ích của người đi chùa cúng dường, chụp hình cái bia để làm tư liệu. Vô rừng coi hát nhớ Minh Ngọc, nhớ Ngọc kể từng dựng sân khấu giữa rừng Đắc Nông - không biết bây giờ Đắc Nông còn rừng không. Rừng ở đây còn nhiều cây lắm, lối mòn người đi như trẩy hội. Lên núi để kỷ niệm ngày cưới. Bữa đó trăng khuyết.

81 năm còn lại

Con gái của học trò (cũ) của tôi đã tốt nghiệp trung học. Nó không muốn vào đại học. Hai tiếng “sinh viên” không danh giá gì, mà hai chữ “đại học” càng vô nghĩa đối với nó. Một khi nó không muốn thì làm sao ép? Nó cũng làm hồ sơ thi với đầy đủ nguyện vọng, cũng đi thi, thi về mặt mũi hớn hở, thi xong đem hết sách vỡ cân ve chai. Nó tin chắc là nó sẽ thi rớt, và vĩnh viễn chấm dứt đời học trò.. Ai dè trường đại học X. gởi giấy gọi nhập học đến tận nhà nó. Một trường đại học tư mới thành lập ở một tỉnh lân cận thành phố. Vậy là nó lâm vào thế kẹt. Cha mẹ bảo nó “thi đậu” vào đại học thì nó cứ đi học, dù học phí trường tư cao, trường xa đi lại tốn kém, cha mẹ sẵn sàng bươn chải thêm để nó an tâm học hành. Nó cũng muốn “thử” làm sinh viên cho biết, cũng muốn vô trường coi “đại học” ra sao. Nhưng chưa kịp nhập học thì cái trường của nó bị báo chi nêu tên trong mấy vụ lùm xùm liên quan đến các đại học ba không – không cơ sở vật chất, không giáo sư, không chương trình kế hoạch giảng dạy. Nó c...

cải và cà

Hình ảnh
Ôi , tháng 8 rồi, mùa hè sắp hết, mà cà chua còn xanh như lá, không biết trời còn đủ nắng cho chúng kịp chín không. Xà lách búp (hột giống Minh Tâm cho) đã hái ăn gần hết!

Nhàn

Dạo này tôi sống nhàn: thong thả ăn, thong thả dạo chơi, thong thả đọc, và ngay lúc này là thong thả viết. Có gì mà vội? Hạnh phúc, theo như tấm thiệp sinh nhật tôi vừa nhận được, không là đích đến, mà là hành trình. Giòng chữ in chìm trên nền thiệp như kiểu chân lý được khắc vào đá núi. Không thấy ghi trích dẫn kinh sách nào. Chắc là chân lý đó được phát hiện ít nhứt trên trăm năm, cho nên công ty in thiệp không cần lo đến vấn đề bản quyền. Theo phát kiến đó thì càng chậm tới đích, càng kéo dài hành trình, người ta càng hưởng được nhiều hạnh phúc. Hạnh phúc ở trong cái cách mình sống cuộc đời này. Tôi mới sống hết nửa cái trăm năm của đời người, nhưng đã từng quen biết nhiều người sống trước tôi vài ba chục năm đến nửa thế kỷ. Ít nhứt một lần tôi đã nghe những người thượng thọ ấy nói “Càng sống càng khổ”. Có người, không biết thật tình hay không, còn nói họ mong sớm nhắm mắt xuôi tay cho … khỏe. Nhưng việc gì tôi phải băn khoăn? Thực tế là sau vài phen suýt chết, tôi đã mường tượng ...

tác phẩm của tự nhiên

Hình ảnh
củ cải đỏ mới hái trong vườn

Ngón tay trỏ

Ngón tay trỏ của tôi bị giập vì cánh cửa, tại sao và như thế nào thì tôi không giải thích được, vì tôi cũng không hiểu nỗi. Nhưng điều đó không quan trọng. Móng tay bầm tím, kẻ móng bị chảy máu một tí, tôi đã rửa sạch và băng lại. Một vết thương nhỏ, thực ra không đụng tới thì cũng chẳng đau đớn. Vấn đề là làm sao đừng đụng tới nó. Một cái cớ hay để khỏi rửa chén. Khỏi cả làm vườn. Nói chung, những việc không thuộc loại phải làm ngay, hay người khác làm giúp được, thì tôi tự miễn cho mình đến khi … ngón tay lành. Những việc phải tự mình làm thì tôi cẩn thận dùng chín ngón tay, không chút khó khăn gì, đến nỗi vài tiếng đồng hồ sau là tôi quên béng ngón trỏ bị thương. Lúc đó ngón tay lại đụng chạm vô đâu đó, đau điếng. Thế là não phát lệnh cảnh giác: coi chừng ngón tay trỏ. Khổ nỗi, khi gõ bàn phím, trong lúc chữ nghĩa trong đầu tuôn ra, chốc lát ngón trỏ lại tự động gõ xuống phím “của nó”. Mà tần số xuất hiện mấy mẫu tự N, H, U trong tiếng Việt hơi nhiều. Viết một cái email ngắn ngủn ...