Tối thứ bảy đi dài theo đường Nguyễn Trải định mua vài bộ đồ mặc tết. Trời ơi, người ta đông. Hàng hóa la liệt, lớp treo rợp trên giàn, lớp bày kín kệ và quầy, lớp đổ đống tràn lề đường. Giá nào cũng có, bảng “Sale”, “Đại hạ giá”, “Mua một tặng một”, “Đồng giá 50.000 đồng”, “40%” “60%”, “30%”… trương khắp nơi, cửa hàng nào cũng bày bảng giảm giá như một kiểu rao hàng, quảng cáo. Lại còn cho nhân viên đứng ngoài cửa chào mời lôi kéo. May là những người này chỉ nhắm vô khách trẻ có vẻ chịu chơi, và bỏ qua bà già này. Nhưng tôi cũng là khách hàng chịu chơi, túi cũng rủng rỉnh tiền chứ bộ! Tôi cũng sàng qua sàng lại từ cửa hàng nay đến cửa hàng khác, cũng chen vô mấy đống hàng “xôn” mà lựa mà thử. Thấy người chung quanh chọn cái gì tôi cũng chọn theo, ướm lên mình, còn hỏi mấy cô bé ngó dùm coi được không. Các cô bé cười mà không nói. Tôi hớn hở đem vô phòng thử đồ. Quần din là thứ ai mặc cũng được, mông eo đùi mỗi người một kiểu, dẫu khiếm khuyết chút đỉnh cũng ...