Chào cả nhà!
Bức thư gởi cho mọi người trong gia đình: Bà, chú thím Tư và
con cái dâu rễ cùng cháu nội ngoại của chú thím, cô dượng Hai và con trai, con
gái, rễ và cháu ngoại, cô dượng Năm cùng còn trai con cái, cô dượng Út cùng hai
con gái. Chồng tôi là con thứ Ba trong đại
gia đình này. Đại gia đình này rải ra khắp nước Mỹ, vượt qua cả Đại tây dương
và Thái Bình Dương. Nhưng nhờ có email việc thăm hỏi hay thông báo cho mọi người
trong gia đình bất kỳ tin tức gì đều nhanh chóng dễ dàng. Tất nhiên có những
chuyện chỉ liên quan đến một người hay một gia đình nhỏ, thì không cần đồng gởi
bức thư ấy cho tất cả những người không
liên quan. Bức thư gởi cho “cả nhà” tôi
vừa nhận được là thư mời dự tiệc Giáng Sinh.
Trong xã hội tiêu thụ như Mỹ có những tập quán hình thành vì
lý do thương mại. Chẳng hạn việc tặng sô cô la vào ngày lễ tình yêu. Rồi những
ngày lễ Cha, lễ Mẹ… cũng được hệ thống truyền thông và quảng cáo điểm trang cho
đủ thứ ý nghĩa để bán hàng. Trong gia
đình chồng tôi có hai quan điểm đối lập:
Một phe cho là nên nhân những dịp ấy mà bày tỏ tấm lòng mình với những người
thân, không nhứt thiết phải mua những món quà đắt tiền, có thể đưa mẹ đi ăn ở nhà hàng, hay gởi một tấm thiệp, hoặc một cú
điện thoại nếu ở xa. Một phe cho là không cần phải lao theo dòng thác thương mại
để bày tỏ tình yêu với người thân, nếu không thể để lộ tình cảm ra mọi lúc mọi
nơi thì vẫn còn có khối dịp phi-thương-mãi để bày tỏ sự quan tâm, bằng nhiều
cách khác nhau. Đằng nào thì hàng
năm tôi cũng nhận được quà ít nhứt hai lần:
sinh nhật của tôi và sinh nhật của Chúa
Jesu.
Để đáp lại, tôi phải
đánh dấu vào lịch ngày sinh của mọi người, nhứt là những người còn nhỏ tuổi, để
gởi quà cho họ. Đó là việc làm quanh năm, vì tháng nào cũng có sinh nhật của
người nào đó. Quà giáng sinh là một mối bận tâm khác, chủ yếu được giải quyết bằng
việc mua sắm sau ngày lễ Tạ ơn. Từ đầu tháng 11 cái danh sách “nguyện vọng” đã được
luân lưu. Nghe chồng tôi kể là thời tiền-sử-email
đây là một công việc khó khăn đầy tế nhị. Làm sao biết người khác ước muốn điều
gì để mà tặng quà cho có ý nghĩa, và làm sao bản thân mình không bị nhận những
món quà mà mình không muốn chút nào? Email giúp cho cái danh sách nguyện vọng vừa
công khai vừa bí mật. Người ta công khai điều mình muốn, rồi hồi hộp chờ đến buổi
sáng ngày lễ để mở những gói quà chất quanh gốc cây Noel bên lò sưởi để biết ai
đã tặng mình quà gì.
Đại gia đình này gồm
cả chục gia đình nhỏ, có gia đình chỉ vỏn vẹn một người con đã trưởng thành, có
sự nghiệp, nhà riêng và cách sông riêng ở một nơi cách gia đình cha mẹ ông bà một
đoạn đường nếu lái xe đi thường xuyên thì hơi mệt, mà đi máy bay thì hơi bất tiện.
Những gia đình nhỏ gồm vợ chồng và con cái muốn xây dựng truyền thống độc đáo của
gia đình riêng của mình. Như gia đình cô Út luôn về trang trại ông nội để nghỉ
lễ. Gia đình cô Tư luôn hát cho nhà thờ. Con trai của cô Hai luôn đi du lịch nước
ngoài. Tôi có cảm giác đây là dịp người
đã có gia đình riêng muốn siết vòng tay ôm lấy hạnh phúc của mình, người ở
ngoài vòng tay ấy tránh đi để hưởng thú độc thân.
Cuộc tụ tập gần như duy nhứt có khả năng đông đủ mọi người
tham dự rơi vào dịp lễ Tạ Ơn hoặc bữa tiệc cháo khoảng một tuần trước lễ Giáng
Sinh. Lễ tạ ơn là một bữa tiệc lớn, mọi
người kéo về nhà một người, ngày xưa là nhà mẹ, để hè nhau nấu nướng, ăn uống,
chuyện trò, rồi (bí mật) có được cái “danh sách nguyện vọng” để sáng hôm sau ào
đi mua sắm. Đằng nào cũng phải mua, thì mua luôn vào lúc đại hạ giá cho rồi. Sau
khi mẹ bán nhà để vào ở trong chung cư người hưu trí, cuộc tụ tập hàng năm diễn
ra ở nhà một người con, cô Hai hoặc chú Tư hay cô Út, và thay vì vào dịp lễ Tạ
ơn thì vào khoảng một tuần trước Giáng sinh, để tóm kịp những kẻ lang bạt kỳ hồ trước khi
hắn thót lên máy bay biến mất, và không giẫm chân vào kế hoạch riêng của những
gia đình nhỏ. Vào thời điểm này thì quà
quéo đều đã sắm xong và gói đẹp, mọi người khuân đến cuộc tụ tập để phân phát
và rinh phần của gia đình mình về chất quanh gốc cây Noel ở nhà mình. (Cấm mở
trước lễ Giáng Sinh!) Ai không đến được thì
gởi quà theo đường bưu điện.
Bức thư mời năm nay do chú Tư viết như vầy: “Chào cả nhà! S và tôi muốn mời
mọi người tụ tập ở nhà tụi này vào thứ bảy 17 tháng 12, lúc 11 giờ. Tụi này hy vọng thời điểm này thích hợp với thời
gian biểu mà đa số có thể sắp xếp được,
để chúng ta cùng nhau gặp mặt, ăn mừng mùa lễ và chia sẻ với nhau. Tụi này sẽ
có nhiều loại cháo và canh, mọi người cứ mang tới bánh mì, gỏi, hay bất cứ món gì khác để tất cả cùng
thưởng thức. Và cũng xin mọi người đem tới những ký ức trong năm, hay một câu
chuyện đặc biệt, hoặc chuyện tiếu lâm hay nhứt của mình, một bài ca hay một món
nghệ thuật độc đáo, để cả nhà cùng chia sẻ. Mong gặp lại đông đủ mọi người. Vui
lòng báo cho biết có thể tham dự hay không. Cám ơn.”
Giáng sinh này tôi ở
lại Việt Nam, và chồng phải theo vợ. Vậy là hụt bữa tiệc cháo Giáng sinh. Tôi phải
gởi quà qua bưu điện và viết email hồi âm cho biết mình sẽ không đến được. Tôi viết: “Chào cả nhà!” Rồi ngẩn ngơ bối rối.
“Cả nhà”. Tôi hình dung những gương mặt
già (92 tuổi), trẻ (1 tuổi), tóc đỏ, tóc nâu, da sậm, da nhợt … tôi từng gặp dưới một mái nhà. Họ là cái khối
thống nhứt mà tôi đang gọi là “cả nhà”!
Lý Lan