Tiệm Kỳ Hải
Năm đó mười mấy
tuổi, nhà cũ ở dưới tán một cây si cao lớn rễ lòng thòng. Buổi sáng nằm nướng
trên gác nhìn nắng nhuộm đám lá xanh đậm, len lỏi vài tia xuống những chùm rễ
nâu. Thời đó chưa đủ mười lăm tuổi. Vì bắt đầu năm đệ tứ là phải dậy sớm chuẩn
bị đi học. Những năm đệ thất, đệ lục và đệ ngũ được học buổi chiều, ăn cơm trưa
xong mới đi học. Buổi sáng phải ra ngồi canh thùng thuốc lá cho ba đi chợ, đi lấy
hàng, về nhà nấu cơm, lo cho hai đứa em. Ông là gà trống nuôi con. Mình cũng hiểu
và thương cha, nhưng không phải là một cô gái ngoan tuyệt đối. Mười ba mười bốn
tuổi mà. Mình nằm ưởn qua ườn lại đến khi không thể không ngồi dậy. Thường khi
mình chường mặt ra là ba mình đã nổi nóng rồi. Thế nào ông cũng mắng. Thế nào
mình cũng quặm mặt tủi hờn.
Cái thùng thuốc
lá là nồi cơm của gia đình mình. Chỗ con đường Nguyễn Hoàng và Nguyễn Trãi cắt
nhau có một tiệm ăn tên là Kỳ Hải. Thùng thuốc lá của ba mình ở ngoài cửa tiệm
trên đường Nguyễn Hoàng, con đường đồng thời là bến xe đò đi các tỉnh miền đông.
Cạnh thùng thuốc lá có một bà bán cơm tấm, một bà bán cháo vịt. Bà bán bánh mì
chả lụa bưng cái thúng đi tới đi lui. Ông bán báo cũng ôm xấp báo đi lui đi tới.
Còn có người bán bánh mì không, nước uống và các thứ bánh kẹo trái cây nữa. Họ
thường bám theo hành khách lên xe, ế hay mưa gió mới chạy vô đụt dưới mái hiên
tiệm nước. Khách của tấy cả những người bán hàng rong này là hành khách của bến
xe.
Khách của tiệm nước
là một thế giới khác. Đều là người khá giả đến ăn điểm tâm. Có một quầy nấu hủ
tíu, mì, hoành thánh, xây bằng gạch men giữa tiệm. Phía sau tiệm còn mấy lò chất
chồng ngất nghểu những cái xửng hấp bằng tre. Có những ông phổ ky lực lưởng
mang từng xửng bốc khói trên cánh tay, đi một vòng quanh các bàn trong tiệm,
rao tên những thứ trong cái xửng. Mình không nhớ hết tên, chỉ nhớ mình từng được
ăn xíu mại, há cảo, bánh ú, bánh bao. Ba là người hào phóng kiểu cùng đinh, biết
là mình có ky cóp cách nào cũng không thay đổi được số phận. Nên khi có thể,
ông đem ba đứa con vô tiệm, cho nó muốn ăn gì thì kêu. Chắc là ông nhiều lần
xót xa và hổ thẹn khi thấy con mình thèm thuồng ngó miệng người ta.
Nhà mình trong
con hẻm bên kia đường Nguyễn Trãi. Đường này không rộng nhưng nhiều xe qua lại
liên miên. Hai đứa em mình còn nhỏ, không dám tự băng qua đường. Khi nào tụi nó
đói hay bị trẻ xóm ăn hiếp, hay bị gì đó, tụi nó đi kiếm ba, đứng bên này lề đường
gào qua bên kia Ba ơi, Ba à. Ba có lỗ tai đặc biệt, giữa vô vàn âm thanh náo
nhiệt ở bến xe và tiệm nước, ba vẫn nghe được tiếng mấy đứa con gọi. Ba bỏ
thùng thuốc, tất tả qua bên kia đường, dắt con băng qua dòng xe cộ, đến cái
thùng thuốc lá của ông, lau nước mắt, nước mũi cho chúng, xức thuốc xoa dầu những
chỗ trầy xước chân tay, sứt trán u đầu. Và mua cho con cái bánh tiêu để dỗ
chúng.
Mình ngồi canh
thùng thuốc lá chừng hai ba tiếng đồng hồ mỗi ngày, thường đem bài theo học. Với
lại, mình đã đủ lớn để biết thân, hoặc sỉ diện, ngồi quay lưng lại thực khách
trong tiệm nước, đọc bài hoặc đọc báo, đọc truyện. Ba thấy con gái chúi mũi vào
cái gì có chữ đều tưởng nó học, không la rầy. Ngồi canh thùng thuốc lá ở cửa tiệm
nước khoảng ba năm, nhưng mình không quan sát thực khách ra vào, chỉ có vài hiểu biết về tiệm nước này. Biết bằng cách
nào, mình không biết. Cũng không thể nói chắc là chính xác. Chẳng hạn người đàn
bà son phấn mỹ miều ngồi bên trong quầy thu tiền là vợ sau hay vợ nhỏ của ông
chủ tiệm người gốc Hải Nam. Có hai nhóm khách thường xuyên ngồi láng ghế của tiệm,
mỗi nhóm cả chục người. Họ không đến một lúc, nhưng cái bàn gần cửa bên kia
luôn có những người khách quen đến ngồi rất sớm, rồi lần lượt người này đến,
người kia đi, lúc tụ họp đông nhứt họ phải kéo ghế nới thành một vòng tròn mười
mấy người. Nhóm đó nghe nói thân Đài Loan. Đối diện xéo xéo bên nây cũng có một
nhóm tương tự, nghe nói thân Trung Cộng. Mình biết mặt một số người trong cả
hai nhóm, đó là những người thường xuyên mua thuốc lá.
Trong số đó có một
ông, ba rất trọng vọng. Ổng thường mặc quần tây áo sơ mi trắng ngắn tay, dáng
người nhỏ, tuổi trung niên, nói tếng Việt thông thạo. Ổng có lần tới đứng bên cạnh
mình hồi lâu trong khi mình cắm cúi đọc một cuốn sách rùng rợn của một tác giả
lấy bút danh Người Khăn Trắng. Khi mình giật mình ngẩng đầu lên thì thấy ổng
mĩm cười, biểu mình lấy cho ổng hai gói Pallmall. Theo ba mình kể thì mình phải
mang ơn ổng đã giúp “nói với người quen” cho mình vô học trường Chợ Quán. Vì
sau khi mẹ mất, mình ở quê ngoại, theo cậu đi chăn trâu, học hành dang dở. Khi
ba đưa mấy chị em về Chợ lớn, mình đã lỡ một niên học. Không đủ học bạ giấy tờ,
hay sao đó. Ba không biết chữ Việt. Mình lúc đó mới học lớp tư. Nghe ba nói ông
thấy ba chị em mình ngồi chơi lây lất bên thùng thuốc lá, ông hỏi thăm rồi nói
với ba mình để ông nói với người quen một tiếng.
Mình nhớ những
chiếc xe đi Gia Kiệm , Hố Nai là một loại xe đò lỡ, không dài bằng xe đò đi lục
tỉnh, có nhiều hành khách là người Bắc di cư. Họ tiện tặn, ít ăn uống dọc đường,
nhưng hay mua bánh mì, và nếu là đàn ông thì mua thuốc lá lẻ. Vài điếu. Mình biết
cách xé một đầu bọc giấy bạc của bao thuốc, gõ khẻ bao thuốc vào cườm tay cho mấy
điếu thuốc thò ra. Hai điếu cũng bán, một điếu cũng bán. Nhiều người trước khi
lên xe mua đúng một điếu thuốc, đốt thuốc, rít vài hơi, nghe tiếng xe nổ máy,
chiếc xe xịch tới xịch lui, lơ xe gào lên năm lần, mới chịu đu lên cửa sau của
chiếc xe xuất bến.
Phải để sẵn một
cái quẹt zip pô cho khách đốt điếu thuốc lá. Có bán cả hộp quẹt, quẹt đá lửa và
quẹt diêm cây, quẹt giấy. Có lần một ông mua một bao thuốc nguyên và một hộp quẹt
giấy hai mươi que. Ổng đứng ngay cạnh thùng thuốc, quẹt đến que thứ mười chín mới
đốt đựơc điếu thuốc. Ổng cho lại mình luôn que thứ hai mươi. Mình ngượng hết sức.
Sau đó ai muốn mua quẹt mình chỉ bán quẹt đá hay quẹt cây, nhứt định không bán
quẹt giấy. Cái thứ đó tự tuyệt chủng luôn. Thuốc lá thì nhiều lắm, bán chạy nhứt
là Pallmall, Salem, Kent, Bastor, Ruby. Có một đận, thuốc lá trở nên khan hiếm,
mắc mỏ. Tiệm Kỳ Hải lại đập ra xây lại, ba mất chỗ ngồi bán. Hay vì lý do nào khác,
mình không biết, ba không bán thuốc lá nữa. Ba chuyển qua bán trái cây, mía hấp,
bánh bao, một mình đẩy cái xe đi bán, mình không phụ được gì.
Lúc đó mình cũng
đã lên lớp chín lớp mười, đi học hết buổi sáng.