nâng cốc thơ
Người say trữ rượu
Tôi trữ thơ cho những lúc như bây giờ
Ngoài cửa sổ không trăng
Buồng phổi thiếu không khí
Rót vào cốc đêm lưng lưng cảm xúc
Uống cạn một hơi lại rót thêm
Những thương nhớ buồn vui ... từng chưng cất
Đóng chai hàn kín để sống tỉnh qua ngày
Tôi cần ô xy và ánh trăng
Thơ không thiết yếu hay khẩn cấp
Thơ là men của thất tình lục dục
Nâng cốc thơ này tìm tri âm