dư vị tàn hương

Hôm qua và hôm kia trời mưa buổi sáng, lúc mình mở mắt ra nhìn khung cửa sổ mờ mờ tai nghe giọt mưa tí tách trên đám lá cây đỗ quyên, cơ thể bắt đầu thức theo: vai ê ẩm, nhức mỏi lan xuống cánh tay đến đầu mấy ngón tay tê cứng. Tập cử động mấy ngón tay một hồi rồi ngồi dậy thì lưng eo nhắc nhở đây cũng mỏi nữa nha. Ôi cái thân già! Buổi chiều có chút nắng bèn ra vườn. Trời đất ơi, bông phlox trắng và thược dược đỏ nở hồi nào mà bây giờ sắp tàn rồi?

Bên hông nhà tú cầu cũng đã nở và tàn, âm thầm đến nỗi mình đứng nhìn bụi cây mà ngẩn ngơ.

Tía tô và rau quế năm ngoái ra được lá nào là bị vặt sạch lá đó, bây giờ mọc tùm lum vì mình không kịp ăn!

Còn đây là cosmos, bà con nó ở Việt Nam có màu vàng rực rỡ, có tên là sao nhái, ở đây màu vàng hiếm lắm, cây mình trồng chỉ ra bông có gam màu từ tím đến trắng. Bông này mau tàn lắm. Và nó cũng đang tàn!

Chậu hoa treo quên tưới tưởng chết rồi, may mà trời mưa hai bữa trước nên cây tươi trở lại, nở hoa, bèn bưng luôn vô nhà để trên bàn để gọi là thưởng thức chút dư vị tàn hương của một mùa hè đang cuốn gói ra đi.