
Bà mất hôm nay. Tôi khóc. Grace Paley. Tôi nhớ đôi mắt bà nhìn tôi. Tôi nhớ giọng nói bà khi dụ dỗ tôi cho bà xem ngón tay bị đứt và băng kín - lúc đó ngón chân bà cũng bị thương và băng kín nên có hiện tượng hoại tử, bác sĩ bảo phải để vết thương "thở" mới lành được; mọi người bảo tôi mở băng ra xem vết thương của tôi như thế nào, tôi không muốn, nói là ngón tay bị thương "ugly" không múôn cho ai xem cả, Grace bảo bà sẽ cho tôi xem vết thương của bà và để đổi lại tôi hãy cho bà xem vết thương của tôi, lúc đó tôi không phải là đứa con nít 7 tuổi, mà đã 47 tuổi! Lúc đó đang cùng bà, Bob, Joe và Kevin lái xe trong mưa qua những cánh đồng cỏ xanh biếc lốm đốm những con cừu trắng ở Ireland. Bà có nói với tôi bà muốn trở về Việt Nam một lần nữa. Tôi đã tưởng tượng mình được cùng bà đi qua những cánh đồng lúa xanh biếc lốm đốm những con trâu đen. Bà cười vui lắm, dù mắt bà buồn buồn. Bây giờ bà mất rồi. Tôi chỉ còn biết khóc.