sắp xong

Hỗm nay vừa dịch vừa nhớ hồi nhỏ mê coi cải lương trên ti vi. Hồi đó còn chiến tranh, ban đêm có giới nghiêm, nhưng trong xóm nhỏ nhà này chạy qua nhà kia có mấy bước nên không sao. Ti vi mới xuất hiện ở Sài Gòn, trong xóm chỉ có vài nhà sắm được, để chình ình giữa nhà, bữa nào có hát cải lương thì chủ nhà trải chiếu trước ti vi cho bà con lối xóm qua coi. Nội dung những tuồng cải lương đó mình đã quên gần hết, nhưng không khí rôm rã của đám khán giả coi cọp thì chắc suốt đời không quên. Nhớ tuồng cải lương gì đó, kép chánh bị ví chạy vòng vòng sân khấu nhiều phen sát nút đến nỗi phải dừng lại oánh một chập rồi mới chạy tiếp, tình thế thiệt là khẩn cấp, khẩn cấp! Rồi cuối cùng chàng bị đâm một nhát thấu tim, khiến chàng một tay bụm lưỡi gươm cho dính chặt vô ngực mình, một tay giơ ra cho khán giả thấy máu trào ra, (miệng chàng cũng trào máu) thế là xuất hiện một hồng nhan tri kỷ khóc lóc thảm thíêt, và chàng cất cao giọng ca mùi mẫn trứ danh than thở, phân trần, kể lể nguồn cơn cớ sự uẩn tình oan khuất giải bày cầu xin trách móc tủi hờn ngậm ngùi cay đắng xót thương tha thứ trối trăn… Nghe kép này ca rất ư đói bụng, mình bèn chạy về nhà lục bếp kiếm chén giở nắp nồi vét cơm nguội chan xì dầu trộn miếng xá xíu rồi chạy qua nhà bà Mười thấy đám coi cọp cải lương vẫn còn đông đủ, kép chánh vẫn còn ôm ngực đẫm máu mà gân cổ ca. Mình la lên “chưa chết hả”, bị quở “đồ vô duyên, chưa hết sáu câu vọng cổ mà chết cái nỗi gì?” Đành ngồi xúông góc chiếu ăn hết chén cơm nguội rồi chạy về nhà cất chén lấy ly rót nước rồi uống cạn rồi cất ly rồi chạy trở qua đám cải lương ngồi trở xuống góc chiếu xem tíêp anh kép chánh đang ôm ngực lảo đảo xuống xề. Mình băn khoăn “rốt cuộc ổng có chết không” thì bị nạt “kép chánh chết thì vãn tuồng, còn gì coi nữa!”
Bị nạt một câu nhớ suốt đời. Nên khi dịch tới chỗ Harry Potter quyết địch tự nguyện đem cái mạng mình nộp phứt Voldemort cho rồi, mình mừng quá, tưởng đã tới chương cuối cùng, ai dè lật lật ra sau vẫn còn mấy chương nữa, gì mà có Ngã Tư Vua rồi lại kế hoạch hình như có phốt! Điệu này chắc khỏi ngủ luôn, và nếu trong mấy ngày sắp tới mà không bị tai biến mạch máu não thì hy vọng qua được cơn mắc dịch này. Đằng nào cũng phải xong trước ngày 25/9 kẻo bị… trừ tiền!
Viết tới đây bồi hồi nghĩ mình thiệt ra cũng còn có phước, ở đời cũng có tri âm tri kỷ. Cái người tri âm tri kỷ của mình là một kẻ-không-biết-là-ai đã để lại một cái comment trên cái blog của những người dịch Harry Potter trên mạng, chủ ýêu khen ngợi tán đồng tinh thần chia sẻ tự nguyện của những người dịch Harry Potter vì niềm đam mê và phê phán mình rằng “Nói trắng ra bà Lý Lan dịch vì tìên!” Hởi ôi, sanh ra ta là cha mẹ ta, nhưng hiểu ta chính là kẻ-không-biết-là-ai đó. Hồ Xuân Hương viết về cái phận làm lẽ rằng “cố đấm ăn xôi xôi lại hỏng, cầm bằng làm mướn mướn không công” sao mà nó trúng vô cái phận dịch giả như vậy: cố dịch ăn tiền mà tiền cứ bị hăm trừ tới trừ lui. Thôi thì còn mấy chương nữa là qua được hai-tháng-u-buồn-và-căng-thẳng-đã-báo-trứơc. Hai tháng nay toàn là ghẹo chồng và mấy ông hàng xóm để đở buồn đở căng thẳng – bây giờ tới phiên mấy ông đó căng thẳng – nên mình đang kiếm đối-tuợng-thay-thế, và cái email hợp đồng PSS gởi tới thiệt là đúng lúc! PSS hãy đợi đấy! 26/9 sẽ tái blog!

Bài đăng phổ biến từ blog này

Vượt qua cơn sốc

Ma không chồng