trò trẻ con
hồi xưa đứa bạn hàng xóm hay nắm chặt bàn tay đưa ra đố "mày nói trúng cái gì ở trong tay tao thì tao cho mày cái đó!" Tôi nói "cục cứt?" nó xoè tay ra là cục kẹo, tôi nói hột nhãn, nó xoè tay ra là cục đá, tôi nói đồng xu, nó xoè tay ra không có gì hết. Tôi hai mươi tuổi có người đưa nắm tay trước mặt tôi và đố như vậy (đổi mày / tao thành anh / em) tôi nói "cà rá?", bàn tay xoè ra không có gì cả, trước bộ mặt phụng phịu của tôi, người ấy bảo tôi nhìn kỷ đi, đường chỉ tay này sâu, rõ ràng, không có nhánh nhóc, thầy bói nói anh là người chung thủy, yêu ai yêu suốt đời, còn đường này dài tới ngấn cổ tay, sâu và rõ ràng, thầy bói nào cũng nói anh sống lâu và khoẻ mạnh, như vậy anh có thể sống đến tận lúc chôn cất em sau khi chăm sóc em suốt đời, chỉ có điều trước mặt em bây giờ là bàn tay trắng, em có dám giao cả đời mình cho bàn tay đó không? Tôi chụm năm ngón tay tôi làm động tác cẩn thận đặt cái gì vào lòng bàn tay đó: đây. Đó là chút lãng mạn thời sinh viên. Hôm nay có người đưa bàn tay nắm chặt ra đố tôi cũng câu đó. Tôi nói làm sao tôi biết? Thế gian có biết bao thứ người ta có thể nắm được trong một bàn tay, và cái ở trong tay người khác thì làm sao mình biết được? Trò trẻ con không còn hấp dẫn nữa vì từ lâu lắm rồi tôi không trông mong ai cho mình cái gì trong tay họ cả, từ lâu lắm rồi tôi đã biết muốn có cái gì thì tự tay mình làm ra, tìm ra, lấy ra. Từ lâu lắm rồi tôi dửng dưng với những bàn tay nắm chặt của người khác, nên tôi đã mĩm cười mà nói với người ra câu đố hôm nay là cái gì anh nắm chặt thì anh cứ giữ lấy, cái gì anh muốn chia sẻ thì hãy đặt nó trong lòng bàn tay mở rộng mà đưa ra.