Xe đò ngừng trước chợ Búng, lơ xe nhảy xuống trước, rồi nhấc bỗng tôi đặt xuống lề đường. Năm đó tôi mới chừng bốn năm tuổi. Tôi suy đoán vậy, vì em út tôi chưa ra đời, chỉ có tôi và đứa em kế má bồng trên tay. Sau khi má cẩn thận bước xuống đất, lơ xe đặt cái giỏ xách cạnh chân bà, rồi vỗ lên thùng xe rao “Tới luôn bác Tài.” Nắng. Má mở cái nón vải có niềng kim loại, khi bung ra mặt vải căng như cái dù, không có cán mà có hai dải lụa làm quai nón. Má đội nón lên đầu tôi, thắt quai nón thành một cái nơ dưới cằm. Tôi không thấy mình, nhưng nhìn vào mắt má, tôi biết mình xinh xắn dễ thương. Có những chi tiết bảo đảm cho suy đoán đó. Tôi có đôi mắt to trên gương mặt trái xoan, nước da trắng trẻo, tóc cắt bom-bê, mặc bộ đồ vải phin mới toanh, chân đi giày da giả. Miêu tả này dựa theo một tấm hình chụp cả nhà hồi tôi bảy tuổi: ba má tôi ngồi thẳng lưng trên ghế, hai tay để trên đùi, mắt nhìn thẳng, nghiêm nghị, hai em tôi đứng hai bên, tôi đứng giữa. Tôi hơi mỉn cười, nét mặt sáng, vẻ vu...