đọc và bình (lại khoái!)

Đọc truyện ngắn Trong mùa mặt rụng của Nguyễn Ngọc Tư tôi liên tưởng ngay đến truyện ngắn Kịch câm của Phan thị Vàng Anh. Cả hai truyện đều được dựng trên một cái khung gia đình tử tế, cho đến khi người con gái phát hiện ra người cha ngoại tình. Chi tiết và tình tiết của cả hai truyện đều nhằm phơi bày sự giả dối và cảnh báo sự đổ nát một khi niềm tin mất đi. Nhưng với bút pháp khác nhau, hai câu truyện dẫn tôi tới những cảm nhận khác nhau. Kịch câm đọng lại nỗi sợ của người cha, nỗi sợ mất đi những giá trị có ý nghĩa của đời mình khi mất đi vỏ bọc đạo đức; và nỗi đau của người con, nỗi đau đánh mất chính mình khi không còn tin ở tương lai, ở con người cùng những giá trị gia đình - xã hội. Nhân vật trong Kịch câm chỉ suy nghĩ và độc thoại. Ngược lại, tác giả Trong mùa mặt rụng đẩy các nhân vật lên sân khấu kịch nói với lời lẽ đốp chát và hành động kịch tính, như người cha của cô gái đã “ lôi xểnh nó ra đường ”* và người con hỏi cha “ Ông nghĩ...