mặt trời trên sông Sài Gòn
Tụi này coi khách sạn sạn Sài Gòn như "nhà", thích nhất căn phòng có cửa sổ nhìn ra sông Sài Gòn và phòng ăn ở lầu 9 có thể nhìn khá bao quát một phần thành phố. Buổi sáng đầu tiên ăn điểm tâm ở đó, mới cách đây 5-6 năm, mình đã ngẩn ngơ nhìn mặt trời từ từ nhô lên phía chân trời bên kia sông. Cạn một tách trà thì mặt trời đã lên tròn trịa, ánh sáng chói chang, mắt trần không thể nhìn thẳng mặt trời nữa. Hai hôm nay, mình tưởng trời có mây, hay sương mù, nên mặt trời lên rồi, mà không rực rỡ, không chói chang, trông y như một lòng đỏ trứng gà lơ lửng giữa một bầu trời trắng đùng đục. Những toà cao ốc cũng mờ mờ. Mình chờ nắng tràn vào đầy phòng ăn, mặt trời loá mắt, nhìn lại những cao ốc xa xa, vẫn thấy mờ mờ, tưởng mắt mình kém rồi, ngồi dụi mắt buồn buồn. Nhưng hoá ra người khác cũng thấy mờ mờ! Hoá ra không phải tại mắt mình có vấn đề mà tại không khí có vấn đề: quá nhiều khói bụi hoà trong sương sớm. Sương tan nhưng khói bụi không tan. Mà càng lúc càng dày đặc khi xe cộ...