cuộc biển dâu
Có một lần, bay về Sài Gòn từ phương nam, trên máy bay nhìn xuống thấy lênh láng nước, đoán là đồng bằng sông Cửu Long, lúc đó đang mùa lũ lụt. Thực ra vẫn thấy đường xá, nhà cửa, nhưng tất cả công trình của con người nhỏ nhoi gì đâu. Có một lần đi nghe thuyết trình về biến đổi khí hậu trái đất, thấy trên hình minh hoạ theo từng thập niên nước biển dâng ngập dần đất liền. Mình đương nhiên chú ý tới nước mình, một bán đảo nhỏ xíu ở vùng đông nam chấu Á. Vùng đồng bằng sông Cửu Long bị chìm trong nước biển sớm nhứt. Cứ nhìn mực nước biển lấn dần lấn dần, và chẳng mấy chốc cả vùng đồng bằng biến mất! Nếu mình ngủ một giấc ở cõi Bồng Lai rồi trở về trần như Từ Thức, thấy ruộng lúa đã hoá biển xanh, có lẽ kinh hoàng thật. Nhưng theo lời diễn giả thì nỗi kinh hoàng đó không đang kể nếu so với những tang thương mà người tại chỗ trải qua trong quá trình chìm xuống. Bởi vì từng năm một biến dâng từng tí một, lấn từng tí đất, gây ra những biến động liên tục đến môi trường -> kinh tế -> ...