coi bói
Người coi bói không lấy tiền
“Cõi đời bao la có duyên mới gặp,
có ngàn vàng chưa chắc có cơ duyên.”
Người trải chiếc khăn trang trọng
tôi đặt bàn tay mở ra số phận
“sắc hồng sen, mịn mà, mềm mại
đánh chết cũng dám cá trong tình trường em dại”
Tôi biết mánh của lời ướm mở
đàn bà nào cũng khờ khạo khi yêu
hoặc sau tình yêu nhận ra mình ngu dại
Ánh mắt người tìm mắt tôi bày giải
Bàn tay người ve vuốt bàn tay tôi
Một thóang - một thoáng qua thôi –
khi lòng tôi thả lỏng
ngón tay tôi co chặt
trong những ngón tay siết đến nghẹn ngào
Người quay đi tiếng thở dài thăm thẳm
“cõi bao la duyên gì mà gặp,
gặp làm gì, đâu cãi được trời xanh?”
“Cõi đời bao la có duyên mới gặp,
có ngàn vàng chưa chắc có cơ duyên.”
Người trải chiếc khăn trang trọng
tôi đặt bàn tay mở ra số phận
“sắc hồng sen, mịn mà, mềm mại
đánh chết cũng dám cá trong tình trường em dại”
Tôi biết mánh của lời ướm mở
đàn bà nào cũng khờ khạo khi yêu
hoặc sau tình yêu nhận ra mình ngu dại
Ánh mắt người tìm mắt tôi bày giải
Bàn tay người ve vuốt bàn tay tôi
Một thóang - một thoáng qua thôi –
khi lòng tôi thả lỏng
ngón tay tôi co chặt
trong những ngón tay siết đến nghẹn ngào
Người quay đi tiếng thở dài thăm thẳm
“cõi bao la duyên gì mà gặp,
gặp làm gì, đâu cãi được trời xanh?”