Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 12, 2008

cuối năm

Xem lại những ghi chép của năm 2008, ngày đầu năm mới tôi viết “Về nhà rồi!”. Suốt bảy năm trước, tôi vẫn chia thời gian năm ba tháng ở Việt Nam , năm ba tháng ở Mỹ, trạng thái luôn di chuyển khiến cho nhiều dự tính dở dang. Lần về nhà này tôi tính kế hoạch ở yên một chỗ 1 – 2 năm liền. Tôi đã ghi trên blog của tôi cái kế hoạch đó “ để tự nhắc mình (và bạn đọc có quan tâm nhắc chừng mình) thực hiện: 1. Dịch một xê-ri truyện thiếu niên khác để kiếm tiền chợ (cho NXB Trẻ). 2. Hoàn tất tiểu thuyết Đàn Bà (hy vọng NXB Văn Nghệ in) 3. Viết ra những ngẫm nghĩ về điều mắt thấy tai nghe mỗi ngày ở đây.” Bây giờ cuối năm xem lại: Tuy hợp đồng về dịch cái xê ri Tunnels với NXB Trẻ bị gãy, nhưng cũng thoả thuận và dịch xong cuốn “Những chuyện kể của Beedle Người Hát Rong”. Ngoài ra cũng đã thoả thuận với một NXB khác để dịch một bộ truyện thiếu niên mà tôi thấy hay, nhưng đó là kế hoạch 2009, đang niêm phong “bí mật”, đây chỉ sơ kết chuyện năm qua. Tiểu thuyết Đàn Bà được nxb Văn Nghệ cho ra đờ...

serepok

Hình ảnh

thơ mới làm (của Thanh Nguyên)

Quà tặng Giáng Sinh dễ thương nhứt nhận được hôm qua là những bài thơ mới làm của Thanh Nguyên. Đã bổ sung vào trang thơ Thanh Nguyên ( ở đây ) . Thơ hay. Thí dụ: ru thức tôi biết em thường mơ về hắn trái tim nhỏ bé bị huyễn hoặc bởi lẳng hoa thơ bởi điếu thuốc kẹp lỏng lẻo giữa ngón tay ơ thờ bởi ánh mắt đàn ông lơ đểnh len lỏi cái nhìn vuốt ve trìu mến cảm xúc đòi đặt tên… không ai đánh thức được em thoát khỏi nỗi ám ảnh thoát khỏi chỗ riêng em và hắn dù chỉ là giấc mơ bị thôi miên bằng thơ có phải em thấy mình đang chạy lồng ngực non khao khát cháy gió cuốn trời mênh mông cỏ gãy rạp trên đồng đám ngựa hoang tứ tán tất cả dành cho sự xuất hiện cuối cùng của hắn thật thăng hoa… tôi thở dài trước đôi mắt mở to đừng ngạc nhiên vì sao tôi biết ờ, đấy có lẻ là giấc mơ duy nhất giữa các cô bé và các nhà thơ cũng như em tôi đã từng mơ giấc ấy cô bé ơi tự em sẽ một ngày th...

dạy khỉ làm thơ

Dạy khỉ làm thơ không đến nỗi cực: trước hết cột nó vô ghế, rồi gắn viết vô tay (giấy đã được ghim xuống) Kế đến Tiến sĩ Đỉnh Sầu chồm qua vai rù rì vô tai: “Trông ngài như thánh ngự trần gian Sao không thử viết ra lời vàng?” Lý Lan dịch từ nguyên tác: Teaching the Ape to Write Poems by James Tate They didn't have much trouble teaching the ape to write poems: first they strapped him into the chair, then tied the pencil around his hand (the paper had already been nailed down). Then Dr. Bluespire leaned over his shoulder and whispered into his ear: "You look like a god sitting there. Why don't you try writing something?" ( nguồn http://www.poets.org/viewmedia.php/prmMID/20369 )
Hình ảnh

ở quán ăn Bình Nhưỡng

... trượt ánh mắt ... ... lảng tia nhìn... bàn tay tìm bàn tay tuyệt vọng bài ca gọi bài ca vô phương hồi đáp ... tiếng trống ... ... gót chân xoay ... cơm gạo dẻo rất ngon chén canh cay bừng óc chỉ có thể gặp nhau ở đây? có thể gặp? gặp? .... rót rượu đi cho tôi say cùng....

duyên

Hình ảnh
gặp gỡ tình cờ chắc đâu duyên phận giữa một vườn lan mênh mông những ánh mắt nụ cười lớt phớt sao tôi dừng chân giò lan ấy nói gì sao lòng tôi rung động và lan theo tôi về trên bệ cửa sổ bụi bặm nóng và khô lan nở thơm mùi sô cô la nửa đêm tôi dậy ngắm hoa lan có nói gì không bỗng nhiên lòng tôi vui lạ

Hãy cười khi bị ung thư

Thật mà! Giọng ông bác sĩ không có vẻ gì giễu cợt. Mà ai dám giễu cợt với người vừa được xác nhận mắc bệnh ung thư? Bà bệnh nhân trợn mắt rõ ràng là không tin. Mặc dù năm phút trước bà đã tỏ ra bình tĩnh khi biết mình chỉ có 50% cơ may sống sót nếu điều trị tích cực căn bệnh này. Bà ngồi lặng đi một lát rồi hỏi bác sĩ ơi làm sao cứu tôi? Bác sĩ trình bày bày phác đồ trị liệu, mà biện pháp đầu tiên là gởi bà đến một lớp học cười. Dĩ nhiên đây là chuyện bên Mỹ. Cho nên có nghiên cứu, thí nghiệm, có nghiệm thu, báo cáo khoa học đàng hoàng. Và kết quả được đăng công khai trên Yahoo! News. Rằng cười xả được căng thẳng, giúp thư giản, giảm huyết áp, giúp tiêu hoá, tăng cường hô hấp, hổ trợ chức năng các cơ, rõ ràng là liều thuốc bổ. Vậy cười có trị được bệnh ung thư không? Không. Nhưng từ nhiều năm nay các trung tâm điều trị ung thư ở Mỹ đã áp dụng liệu pháp cười song song với xạ trị, giải phẫu, vân vân. Theo dõi những ca điều trị kiểu này, bác sĩ nhận thấy khi xạ trị và phẫu trị mà không ...

Mùa Giáng Sinh

Tàn tiệc cưới đã hơn mười giờ, tôi bước ra khỏi cửa nhà hàng, loá mắt vì đèn xe, đèn đường và đèn màu giăng mắc rợp con đường Lê Lợi. Làn đường dành cho xe gắn máy xe chen khít rịt, nhích từng chút như kẹt xe giờ tan sở, nhưng không ngợp cái không khí bực bội ngột ngạt, mà có vẻ tưng bừng háo hức. Tôi đứng lại bên đường một lát để nghe nhìn và cảm nhận cái không khí ấy. Không có nhiều tiếng còi thúc giục khó chịu, người ta có vẻ bình tĩnh hơn. Người ta cũng dấn tới, nhưng không có vẻ sốt ruột đến gấp nơi nào đó. Người ta vừa chạy xe vừa trò chuyện với người ngồi sau, vừa quan sát chung quanh, có vẻ như vui vì đông đúc quá. Các toà cao ốc, khu thương mại, nhà hàng, khách sạn, hàng quán đều giăng đèn màu rực rỡ, trang trí cây thông, ông già Noel, hưu nai, ngôi sao, bông tuyết và những cảnh mùa đông xứ ôn đới. Hồi chiều đi qua những nơi đó, tôi nhìn đám tuyết giả, cây thông giả, kim tuyến lòng thòng, thấy chúng đến là vô duyên bên bãi cỏ bồn hoa tươi thắm và tán cây xanh rì. Nhưng khi nắn...

còn ngái ngủ

Trườn theo mép giấc ngủ giữa chiêm bao và thức cảm giác này có thể là mộng là thực giằng co này có lẽ trong tích tắc một cái sẩy tay mà chợt thiên thu mà chợt nghìn trùng diệu vợi chợt bạc phơ chợt tỉnh mộng Đành vuốt mặt như ảo thuật gia mỗi vuốt tay một gương mặt mới hiện ra mà gương mặt nào cũng thật gương mặt nào cũng ngầy ngật cơn ngái ngủ của chiêm bao tan tành

những chuyện kể của Beedle Người Hát Rong

Hình ảnh
Giống như những cái tên Tư - Thợ Mộc hay Bảy - Đưa Đò, Beedle The Bard là Beedle - Người Hát Rong. Nhà thơ dân gian này theo truyền thuyết phù thuỷ thì đã sống cách đây sáu trăm năm và đã kể những câu chuyện ngụ ý sâu sắc sau này trở thành chuyện cổ tích, chuyện dân gian, chuyện ông bà nội, ông bà ngoại, hay ba , má, kể cho con cháu nghe để dỗ chúng ngủ. Chuyện xưa nên được viết bằng cổ ngữ Runes. Và như chúng ta, những người có đọc Harry Potter, đều biết: người giỏi cổ ngữ Runes nhứt đám học sinh Hogwarts là Hermione Granger. Cô nàng này lại được thừa kế quyển sách cũ của Cụ Dumbledore, quyển "Những chuyện kể của Beedle Người Hát Rong" bằng cổ ngữ Runes, có những lời bình do chính tay cụ Dumbledore viết ngay trong sách, dưới mỗi câu chuyện. Granger đã dịch quyển sách từ cổ ngữ Runes sang tíêng Anh hiện đại. Và bà J. K. Rowling đã thông qua nhà xuất bản Trẻ cho phép tôi dịch lại cuốn sách đó sang tíêng Việt, trước cho trẻ em Việt Nam cũng được đọc ngay những chuyện mà trẻ em...

đã qua

Khi không còn xáo trộn nữa không sóng gió không đảo điên cái tưởng bình yên chỉ là trống rỗng Chỉ là im lìm của câm nín phẳng lặng của nén lòng cơn đau mai phục ở tận cùng nhớ thương

vườn treo

Hình ảnh
Bây giờ có một người đang sung sướng ở Đà Lạt vì được chăm sóc vườn nhà mình. Thời tiết lúc này ở cao nguyên rất lý tưởng cho rau cải hoa lá đua nhau mọc! Làm vườn mà gặp lúc trời tạnh ráo, nhiệt độ trên dưới 20C, có sẵn đất và nước, thì kể như ở giữa thiên đàng rồi. Chắc là blog của chị Xuân sẽ rực rỡ hoa Đà Lạt. Vườn của mình ở Bellingham thì đang bị tuyết phủ, ông chồng cam đoan là đã trùm chăn chúng khi dự báo thời tíêt xuống 20F (cỡ -6C). Ở đây thì vừa khô vừa nóng như điên. Nhứt là hành lang buổi trưa, giống như khí hậu sa mạc, nên chỉ có lũ nha đam là phát triển tưng bừng. Đây là vườn rau Tết của mình: Dưa leo sắp có bông rồi nghe! Cải dưa này đến Tết thì vừa ăn. Còn chậu này mình trồng vạn thọ, không biết em bí hay bầu ở đâu nhảy vô sống thử. Còn đây là mồng tơi. Bây giờ hái lá nấu canh cũng được, nhưng mình để dành cho nó mọc thành giậu mồng tơi chơi.

con két nhảy đầm

Nếu ai không thuộc vào số hàng triệu người đã xem con két nhảy đầm trên You Tube thì hãy bấm vô đây . Con két này đang nổi tiếng toàn cầu, đặc biệt là sẽ ầm ĩ hơn từ hôm nay, khi tạp chí The New York Time Magazine số cuối năm ra mắt với chuyên đề "Ý tưởng/sáng kiến trong năm 2008", con két này đã vinh dự đóng vai trò làm nảy sinh đề tài khoa học cho ông Aniruddh Patel, viện khoa học thần kinh ở California. Sau khi ông Patel nhận được cái link để xem con két nhảy đầm, ông đã liên hệ với chủ nhân của nó, thực hiện mấy cuộc thí nghiệm để xem con két chỉ biết nhái theo người ta nhảy, hay nó thực sự biết nghe nhạc, phân biệt được nhịp điệu và nhảy theo âm nhạc. Sau khi được chủ nhân hợp tác và gởi cho mấy video con két nhảy theo bài mà nó khoái nhứt "Backstreet’s Back" của ban Backstreet Boys được biên tập cho nhịp điệu nhanh hơn và chậm hơn, ông Patel nghiên cứu rồi kết luận là con két có khả năng mà xưa nay người ta tưởng chỉ có con người mới có, đến con vượn bà con ...

dray sap

Hình ảnh
Về tới Sài Gòn rồi vẫn còn mơ màng chốn Tây Nguyên

cổ tích Sài Gòn

Đi ngang ngôi nhà xưa của cụ Vương Hồng Sển, thấy hàng quán chen chúc phía trước, bít mất cái cổng nhỏ, đi vòng ra sau, thấy nơi mảnh vườn ngày xưa cụ thường ngồi đọc sách, ghi chép, chăm chút cây cỏ, nay đã thành bãi gởi mấy chiếc xe hàng rong. Nghe nói nơi này mấy năm trước còn xum xuê cây sầu riêng, cây xoài, và cây nguyệt quế trăm tuổi đêm về thơm cả xóm. Mà đứng nhóng tìm quanh chẳng thấy đâu nữa. Cây sầu riêng tuy còn đứng trơ trơ nhưng trụi lũi lá, cành khô khẳng khiu. Nghe nói ngôi nhà của cụ là nhà xưa mấy trăm năm, cụ giữ gìn từng cây cột, miếng ngói, với nguyện vọng làm nhà bảo tàng để công chúng đến xem cho biết một cổ tích đất Sài Gòn. Nhưng tôi tìm đến thăm thì nhà xuống cấp không được bảo quản, cổ vật đã chở đi đâu hết. Chạnh nhớ tâm tình của người khách viễn phương trong Đoạn Trường Tân Thanh: Khéo vô duyên bấy là mình với ta… Đành về lấy sách của cụ mà đọc. Chương “Cổ tích chung quanh Sài Gòn Chợ Lớn” của quyển Sài Gòn Năm Xưa liệt kê mười lăng mộ (gồm lăng của Ông Lê...

kẹt xe

Hình ảnh
Ngày nào cũng kẹt xe. Giờ nào cũng kẹt xe. Ở đâu cũng kẹt xe. Không có gì mới. Điên mới đứng coi kẹt xe. Ngày nào cũng điên. Nghe xe cấp cứu hụ còi inh ỏi cả mấy phút, chịu không thấu phải bước ra hành lang coi. Sống chết có số phần. Nhưng trong đớn đau nguy kịch mà chịu đựng như vầy thì kể như đã xuống tới địa ngục rồi. Hồi 1976 dân số Sài Gòn là 3.900.000, mình nhớ con số đó kỹ lắm, vì năm đó mình đi thi tú tài, thi đại học, và hình như có thi môn địa lý. Bây giờ thành phố này có bao nhiêu dân? Gấp 4 lần hay 5 lần? Hay hơn? Nghe nói con số thực lớn đến nỗi nhà nước không dám công bố!

nửa đêm không ngủ

Thức giấc vì tiếng còi xe rú. Tỉnh táo ra thì có vẻ chung quanh vô sự bình yên. Không ngủ lại được, nhưng cũng không làm việc được. Bèn táy máy vọc internet. Trong mớ thư mới nhận được có lời mời kết bạn facebook. Lâu rồi mình cũng có cái facebook, thỉnh thoảng có người rủ kết bạn cũng ừ. Nửa đêm không ngủ chẳng biết làm gì bèn bấm vô cái "tìm bạn" rồi ừ, ừ tiếp. Bây giờ không biết những ai đã bị nhận meo. Áy náy vô cùng. Cái hại của hành động trong lúc mắt nhắm mắt mở là vậy. Thôi đóng máy đi ngủ trốn trách nhiệm cho rồi.

nhớ mưa

chiếc lá dầu khô bay lạc vào hành lang. Mùa khô bắt đầu rồi à? Trời chiều ui ui khiến nhớ những cơn mưa. Khiến nhớ tiếng mưa rào rào trên mái tôn. Nhớ mùi của mưa - không có gì có thể so sánh. Thỉnh thoảng cảm thấy nhẹ nhàng như hôm nay. Việc đã xong - hay dở cũng đã xong. Ngày mai hẳng bắt đầu sống ngày mai. Buổi chiều này trống. Một xa xỉ còn kham nổi trong cuộc đua nước rút với thời gian. Thèm một làn gió thơm mùi rạ mục trên đồng. Cũng đã lâu không về quê. Coi lịch mới hay mình lỡ rồi mấy đám giỗ. Đánh dấu ngày giẫy mã, hăm lăm tháng chạp. Lật bật mà Tết tới nơi rồi.

bài thơ buồn nhứt

thơ của Pablo Neruda Tôi có thể viết bài thơ buồn nhứt đêm nay thí dụ như viết: "đêm đầy sao và những vì sao, u uẩn, run rẩy cõi xa xăm." Ngọn gió đêm vần vũ giữa trời ca hát Tôi có thể viết bài thơ buồn nhứt đêm nay. Tôi yêu nàng, và đôi khi nàng cũng yêu tôi Vào những đêm như vầy, tôi ôm nàng trong tay Tôi hôn nàng vô vàn lần dưới vòm trời bất tận. Nàng yêu tôi, đôi khi tôi yêu nàng Làm sao tôi có thể không yêu đôi mắt nàng to, đăm đắm? Tôi có thể viết bài thơ buồn nhứt đêm nay Để nghĩ tôi đâu có nàng. Để cảm nhận tôi đã mất nàng. Lý Lan dịch (Xem bản tiếng Anh ở đây )

giản dị - đẹp

Sáng nay ngồi nói chuyện bên tách cà phê, tôi và hai người bạn nhắc đến ca sĩ Phạm Quỳnh Anh. Ấn tượng về cô ca sĩ Bỉ gốc Việt 21 tuổi này để lại trong lòng những người hâm mộ trang lứa ở quê hương cô trở về lần đầu tiên là sự giản dị … bất ngờ. Bất ngờ, bởi vì các fan âm nhạc ở đây đã quen với hình ảnh hào nhoáng, lộng lẫy, hoặc hoành tráng, xa xỉ, hoặc kỳ quái, siêu phàm của các sao ca nhạc ở trong nước. Nghề biểu diễn cần gây “ấn tượng”, và tôi phải thú nhận là đôi ba lần có dịp gặp gỡ mấy ngôi sao đang sáng chói trên sân khấu nước nhà, tôi có bị “ấn tượng” về cái áo mấy chục ngàn đô, hoặc phong cách biểu diễn kinh dị. Những người háo hức chờ đón Quỳnh Anh để tận mắt nhìn và tận tai nghe bài hát “Chào Việt Nam” được lưu truyền rộng rãi trong giới trẻ Việt Nam ở hải ngoại đã bất ngờ khi hấy cô hát trước một khán giả rất “sang trọng” gồm doanh nhân và viên chức cao cấp trong giới ngoại giao và thương mại ở Sài Gòn, mà chỉ mặc một bộ áo dài trắng với nét vẽ lá trúc đen đơn giản. Tôi k...

những người muôn năm cũ

Đi ngang trường Hùng Vương nhớ anh Ngọc. Anh là tổ trưởng tổ ngoại ngữ, tức là xếp trực tiếp khi mình chân ướt chân ráo về trường lúc mới hăm mấy tuổi. Anh Ngọc thuộc dòng dõi Nguyễn Thông, theo lời anh kể, cho nên trong máu anh có sẵn tánh hào hiệp, trọng nghĩa tình,thương ghét phân minh. Đồng nghiệp nam cỡ tuổi anh trở xuống anh đều kêu là "thằng". Năm đó trường HV có hiệu trưởng mới, có xáo trộn nhân sự, bộ môn Anh văn được yêu cầu thuyên chuyển bớt giáo viên qua trường Lê Hồng Phong. Không ai muốn đi cả vì dù sao trong lúc sóng gió, con thuyền tổ ngoại ngữ do anh lèo lái vẫn tương đối yên ổn, nghĩa là trên biểu gì thì biểu, anh cũng phổ biến cho có, nhưng không ép dưới, không "đì" ai, thực ra thì hầu hết tổ viên đều nhỏ tuổi hơn, anh đối xử như em út trong nhà. Khi trường quyết định chuyển mình đi, anh cứ đòi "đấu tranh" cho mình ở lại, mình nói mình muốn qua trường mới coi có gì vui ở đó, anh bảo không đâu vui bằng tổ mình, và điều đó đúng. Mỗi lần ...

ban mai

chuông nhà thơ bing bong có khi nghe được có khi không tuỳ tiếng xe vụt qua tuỳ ngọn gió từ xa chân bước thành lối quen người biết rồi lại quên một vòng quanh một vòng quanh đi không phải đến không cần nhanh chim chóc bỏ đi lâu rồi lá hôm nay bắt đầu rơi có gì trong không khí ban mai của một ngày như mọi ngày này?