đành xong

Giống như thí sinh ngồi gặm nát cán viết trải qua hết nỗi thảng thốt lúc đọc đề bài, đến nỗi hoang mang sau hàng chục phép thử trật trên giấy nháp, rồi tắt tị, tuyệt vọng... bỗng 10 phút trước khi hết giờ thi, đầu óc bùng lên một phép giải mình chắc chắn đúng, rõ ràng như thể đang đọc đáp án trước mặt. Thế là cắm đầu cắm cổ viết như điên, bằng một cảm hứng và sự thông tuệ chỉ có thể nói là trời cho , hay thần thánh độ. Nhưng chỉ còn một chút bẻo nữa là ra đáp số thì chuông reo. Thế là hết.
Cái hồi đi thi đó, mình bần thần buông viết, ngồi nhìn giám thị thu bài, tức nghẹn vì mình chỉ cần hai phút nữa thôi, nhưng biết là mình không bao giờ có tới hai giây nữa. Lúc đó chân bước ra khỏi phòng thi mà trong lòng chắc mẽm toi rồi.
Bữa nay đã hết tháng 11. Dĩ nhiên là mình vẫn có thể viết tiếp cái tiểu thuyết một tháng thành hai tháng ba tháng ... mười năm, nếu còn sống lâu cỡ đó. Nhưng mười năm chỉ viết tiểu thuyết thì thế nào cũng khùng. Một tháng đã đủ cho người sống chung với mình phát khùng rồi.
Thôi thì đành xong. Chưa đủ 50.000 chữ, nhưng nội dung cũng hườm hườm rồi. Để vú tới sang năm coi nó chín không.
Bây giờ viết báo kiếm tiền về quê ăn Tết coi.

Bài đăng phổ biến từ blog này

Vượt qua cơn sốc

Ma không chồng

2222