hồng
Trời lạnh, mình mặc áo lót, áo trong, áo ngoài, áo len, rồi trùm áo khoác, để đi thăm cây hồng. Hồi nó còn lá xanh, trái khuất trong lá, mình không biết là cây gì, đi ngang qua hờ hửng kiểu người dưng nước lả. Một hôm lá cây rụng hết, nhưng còn mấy trái vẫn kiên cường bám cành. Lúc này trái đã chín, trời ơi, trái hồng chín cây! Mình đứng sửng há miệng trợn mắt nhìn trái hồng trên cây khiến ông chồng phát hoảng, vội vội vàng vàng kéo vợ đi về nhà thiệt lẹ. Ổng sợ chậm một giây là vợ cầm lòng không đặng sẽ bất chấp chủ nhà mà hái đại trái hồng của người ta. Xứ này người ta trồng cây chắc để chơi, trái chín để lắt lẻo trên cành ghẹo khách chơi. Nhưng đừng có hái đại! Ông chồng thà bỏ ra mấy đồng bạc ra tiệm mua về ăn một cách đường hoàng. Nhưng mà trái hồng mua ở tiệm làm sao so bì với trái hồng chín cây chớ? Nhẫn nhịn chờ hôm sau ổng đi dạy, mình chuẩn bị như đi thám hiểm Nam cực, tìm về lối cũ, chỗ cây hồng (vẫn còn đứng đó), canh trước canh sau không thấy ai, mình sàng qua trái sàng qua phải tìm một vị trí thuận lợi, rồi thiệt là nhanh, chỉ trong nháy mắt, chụp một pôi hình, xong ra vẻ tỉnh tuồng, đi luôn một nước về nhà, chép hình vô máy, dán lên đây cho bà con xem nè.
