Úm ba la nước chảy ra

( Hỗm nay soạn được một mớ chuyện đời xưa kể lại cho một người bạn ... đời xưa (đời còn đi học!). Bạn bảo là sẽ đăng dần trên báo Nhi Đồng. Không biết bắt đầu đăng chưa. Nhưng nghe vậy là khoái rồi. Ngắt một chuyện ra đăng lên đây để quảng cáo.) Đời xưa có một kỳ hạn hán dài kinh khủng. Không thể nói chính xác là trận hạn ấy kéo dài bao lâu, bởi vì đời xưa người ta quen tính thời gian theo mùa vụ, mà hạn hán thì không trồng trọt được gì cả, không có mùa màng gì hết. Trẻ con sanh ra trong thời kỳ hạn hán này không có thôi nôi cũng không có sinh nhựt, đứa nào cũng èo uột đầy ghẻ. Thời gian ngưng lại như bị mắc kẹt trong hốc đá. Mọi người ngồi thừ ra uể oải, nói với nhau: Chừng nào mưa sẽ gieo hạt, chừng nào mưa sẽ lợp lại mái nhà, chừng nào mưa sẽ tắm trẻ con sạch sẽ… Nhưng người ta ngồi trông hoài mà chẳng thấy mưa. Ai cũng khô quắt lại như cây cỏ quanh mình. Chỉ riêng ông Bụng Bự là vẫn mập mạp tươi rói. Mọi người bắt đầu thắc mắc ông Bụ...