chuyện ma

Buổi tối, bạn bè lâu lâu gặp lại ở quán cafe, nói chuyện ma. Có chuyện cười bể bụng, có chuyện ớn lạnh xương sống. Lúc tụi này đi về khách sạn, cũng hơi khuya, tự nhiên mình sợ. M nói đã nhát mà còn nói chuyện ma để bị những chuyện đó ám ảnh cho thêm sợ, dặn mình từ rày đừng nói chuyện ma. Nhưng không nói ra mình cũng hoang mang và vẫn sợ. Một người bạn mình một buổi sáng dắt xe đi làm, tự nhiên muốn ghé qua thăm bà ngoại. Tới nơi, chị thấy bà ngoài đứng ở cửa, chị có cảm giác yên tâm thấy ngoại vẫn khoẻ mạnh, chị chào ngoại, dựng xe và đi vào nhà, bước qua cửa thì thấy ngoại nằm trên giường mền đắp kín mặt. Bà ngoại vừa mất, cậu Út đã báo tin cho các anh chị, nhưng chưa báo cho cháu, ngạc nhiên thấy cháu là người về sớm nhất. Bạn tôi từ đó sợ lắm, tin chắc chắn là người chết là chết cái xác, chứ linh hồn vẫn còn. M nói linh hồn bà ngoại chào từ giã mình trước khi ra đi thì có gì mà sợ. Mình nói không phải bạn mình sợ linh hồn bà ngoại. Nỗi sợ của bạn là có hồn ma, chính bạn thấy, trong trạng thái tỉnh táo hoàn toàn. Bạn không cần thuyết phục ai là có hồn ma, cũng chẳng cần ai chứng minh với bạn đó không phải là hồn ma. Bạn vẫn sống bình thường, không hề thấy lại hồn ma bà ngoại lần nào nữa. Nhưng bạn đã biết là có hồn ma, chỉ không biết gì hết về hồn ma. Sau đó hồn tan biến vào hư vô, hay "ra đi" đến nơi nào đó? Nơi đó là nơi nào? Hay hồn ma vẫn còn trong thế giới này, chỉ vô hình với mắt chúng ta, chỉ không hiện hữu trong ý thức của ta? Không cần nghĩ ngợi sâu xa, chỉ nghĩ tới nhiêu đó thôi đã thấy sợ rồi.

Bài đăng phổ biến từ blog này

Vượt qua cơn sốc

Ma không chồng

2222