truyện đồng thoại

Từ khi cầm cuốn truyện Xóm đồ chơi của Lưu Thị Lương trên tay, mình đâm ra ... ghen tỵ. Bởi vì cuốn sách trang nhã, xinh xắn, dễ thương quá. Hồi xưa mình cũng viết nhiều truyện đồng thoại lắm, mà chưa từng có ai in cho mình một cuốn truyện đồng thoại đẹp như vậy. Cuốn Ngôi nhà trong cỏ đầu tiên (giải thưởng văn học thiếu nhi Hội nhà Văn 1984)in trên giấy đen thui, khổ nhỏ bằng lòng bàn tay. Cuốn này về sau tái bản có bổ sung nên dày dày một chút và in khổ to to, coi cũng được. Cuốn Ba người và ba con vật cũng xinh xinh, có hình minh hoạ đẹp đẹp. Nhưng cuốn Chuyện bí mật giữa tôi và Thằn Lằn Đen thì tội nghiệp hết chỗ nói, bìa xấu òm, giấy đen thui, chữ nhỏ rí. Khi sách in xong, mình cầm cuốn sách mà suýt khóc. Bởi vậy thấy sách Lương in đẹp đâm tủi thân. B.N. bèn an ủi là nếu mình muốn đưa cho NXB Văn Nghệ tái bản thì chị sẽ tìm hoạ sĩ có tâm hồn trẻ thơ vẽ cho thiệt đẹp! Mừng quá! Hỗm nay cho đánh máy và sửa sang lại bản thảo. Bữa nay kể như xong. Vừa gởi cho B.N. Bây giờ hồi hộp chờ xem nó được gởi gắm vào bàn tay tài hoa của hoạ sĩ nào. Dưới đây là trích chương mở đầu:

Chuyện bí mật giữa tôi và Thằn Lằn Đen
Truyện của Lý Lan

Tôi định giữ những câu chuyện này lại cho mình, chép vào một quyển vở đẹp để dành, khi nào thích ai lắm mới kể cho nghe.
Một đêm, khuya thật khuya, tôi kể cho con Thằn Lằn Đen nghe. Bạn biết tại sao không? Con Thằn Lằn Đen đang buồn !

Nửa đêm nó tặc lưỡi:
- Chán quá ! Đêm gì mà dài lê thê.
Lúc ấy tất cả đều đang ngủ, nên tiếng tặc lưỡi của con Thằn Lằn Đen vang lên rồi chìm lỉm vào bóng tối. Căn phòng chỉ còn tiếng thở nhẹ nhàng, đều đều của hai đứa bé.
Con Thằn Lằn Đen bò tới bàn học để tìm bạn. Nơi đây thường có một chung cư Dế, gồm cả chục hộp thuốc lá và hàng tá Dế đủ lọai đủ cỡ, lúc nào cũng lẵng nhẵng, lúc nào cũng sinh sự, không đánh nhau u đầu sứt trán thì cũng cãi nhau re ré.
Nhưng sao giờ cả phố Dế cũng im lìm. Thằn Lằn Đen bò quanh những hộp thuốc lá, tặc lưỡi:
- Nhóc nhóc ! Ra chơi nhóc ơi.
Không có tiếng trả lời. Thằn Lằn Đen bò lên những cái hộp, nằm trên nắp hộp nghe ngóng, rồi bò đi. Bỗng một con Dế nào đó nằm mơ chợt nói sảng:
- Ré ré ré ré re . . .
Thằn Lằn Đen bò ngay đến nhà con Dế ấy, tặc lưỡi và nghe ngóng.
Nhưng con Dế ấy chỉ mớ trong giấc ngủ, chứ đâu có nghe được tiếng Thằn Lằn Đen.
Lại lặng thinh.
Thằn Lằn Đen buồn quá. Nó chậm rãi bò lên tường. Đây là cái sân chơi rộng mênh mông của Thằn Lằn Đen. Nó chạy ngang rồi chạy dọc, cứ chạy một quãng lại tặc lưỡi mấy tiếng. Bây giờ nó thực sự nhớ con Thằn Lằn Hường.
Mấy hôm trước Thằn Lằn Hường ở phòng kế bên sang chơi. Hai con Thằn Lằn rượt đuổi nhau trên bức tường này. Chạy sang Đông rồi chạy sang Tây, chui dưới bức tranh rồi lại trèo qua bóng đèn. Hai con Thằn Lằn chơi cút bắt suốt ngày, cười đùa khanh khách.
Cậu bé đang học bài, ngẩng đầu nhìn theo hai con Thằn Lằn chơi mê mải. Cậu bé bảo cậu em:
- Lấy ná thun cho anh.
Hai con Thằn Lằn nghe thấy, nhưng không hiểu cái ná thun nguy hiểm như thế nào. Chúng cứ nhởn nhơ chơi đuổi bắt trên tường.
Con Thằn Lằn Hường luôn chạy trước Thằn Lằn Đen. Khi thì Hường giả bộ đuối sức chạy chậm lại cho con Đen theo kịp. Nhưng con Đen vừa đuổi tới nơi thì con Hường phóng vọt đi trong tiếng cười hinh hích tinh nghịch. Con Đen cũng giả bộ chán muốn bỏ cuộc chơi. Nó tảng lờ không thèm đuổi theo con Hường, quay qua ngắm con Nhện giăng tơ ở góc phòng, như thể nó đang mưu toan một ‎ý đồ gì với con Nhện ấy. Thế là con Hường mắc bẫy. Nó tò mò lại gần, toan hỏi con Đen chuyện gì thế. Nhưng nó há miệng ra, chỉ kịp kêu một tiếng “A!” rồi bật ra khỏi tường rơi xuống sàn một cái “bịch” trong tiếng reo hò của hai đứa bé:
- Rồi đời một con !
Thằn Lằn Đen sửng sốt chưa hiểu sự thể ra sao, nhưng theo bản năng, nó phóng vọt vô sau bức tường núp ở đó cả buổi.
Khi Thằn Lằn Đen ló đầu ra, căn phòng thật yên tĩnh. Hai đứa bé đã đi học rồi. Căn phòng vắng vẻ an tòan. Nhưng mảng tường sân chơi của Thằn Lằn trống trải. Thằn Lằn Đen bò khắp tường, khắp trần nhà, khắp mọi ngóc ngách, luôn miệng tặc lưỡi gọi bạn, mà con Thằn Lằn Hường vẫn mất tăm.
Thằn Lằn Đen muốn có bạn. Nó đã cố làm quen với con Gián, con Nhền Nhện và cả con Dế nữa. Nhưng Dế chỉ chơi với Dế, Gián thì sợ Thằn Lằn, còn Nhện thì không thèm chơi với ai hết.
Con Thằn Lằn Đen buồn lắm, suốt ngày nó tặc lưỡi:
- Chán thật ! Ngày gì mà dài lê thê!
Đến đêm nó cũng bò quanh quẩn mà than:
- Chán quá ! Đêm gì mà dài lê thê!


Đêm đó, Thằn Lằn Đen đến làm quen với tôi.
Từ trên trần nhà bỗng nhiên nó buông mình rơi một cái bịch xuống giữa trang sách. Ban đầu nó nằm im giả đò chết trong một phút rồi mở mắt liếc chung quanh. Thấy tôi làm thinh nó có vẻ chán lắm, toan bò đi chỗ khác chơi. Tôi bèn trở cán viết chặn đầu nó lại. Nó lùi ba bước, giả bộ quay sang trái nhưng thình lình vụt chạy sang phải. Cây viết của tôi đuổi theo nó vòng vòng cái bàn.
Chơi được một lát, cả hai - Thằn Lằn Đen và tôi- đâm thích nhau. Nó kể tôi nghe nhiều lắm về con Thằn Lằn Hường, về thời tụi nó còn nhỏ xíu chơi với nhau cứ bị đứt đuôi hòai. Sau đó lại thi coi đứa nào mọc đuôi lẹ hơn. Nó biết cả chuyện con Gián nữa.
(còn tiếp)

Bài đăng phổ biến từ blog này

Vượt qua cơn sốc

Ma không chồng

2222