hồi hộp
Tôi bắt đầu hồi hộp: Một cú điện thoại từ toà soạn khiến cái thời khoá biểu tử tế của tôi: sáng sớm đi bộ, trưa đọc sách, chín giờ tối đi ngủ, từ nay bị đảo lộn. Ít nhứt là trong 23 ngày xảy ra cúp bóng đá Euro 2008. Tôi báo ngay cho ông bạn già biết. Ông thở dài: Em bình bóng đá thì có khác gì ông già phù tuyến tiền liệt chấm thi hoa hậu. (Ôi, còn lời nào cổ vũ tôi mạnh mẽ hơn chứ? Tự ái dồn cục, sống chết gì tôi cũng sẽ cầm cự tới bến với Ơ rô! Chồng ơi, hãy đợi đấy!)
Lập tức bản thảo cuốn sách về văn học nữ quyền được cất vào ngăn tủ, và sự xuất hiện với tầng số gia tăng gấp bội của các thiên thạch trong vùng lân cận Thái dương hệ được dẹp vô góc “đề tài tiềm năng”. Ngay bây giờ tôi đem ‘bảng Tử thần” ra nghiên cứu. Pháp, Ý, Hà lan, và Ru ma ni - Vì chưng không ai rủ tôi viết hồi world cup 2006, nên tôi chẳng biết bốn đội này làm ăn ra sao trong trận chung kết hồi nẵm. Nghe nói người ta rút thăm cách gì đó ra mấy cái bảng đấu loại, sao cho ngay từ đầu giải phải có ngay những trận đấu gay cấn giữa vài đội kỳ phùng địch thủ để hấp dẫn công chúng, quậy không khí nóng lên. Một hai đội có triển vọng ôm cúp vô địch bị loại khi chưa kịp tỏ tình cũng tạo kịch tính bi hùng cho trò đá bóng lãng mạn. Lý thuyết bình đẳng ngày nay là mạnh đấu mạnh, yếu đấu yếu, chứ bảng nào cũng có đồng đều các đội mạnh và yếu, thì mới đấu một vòng đội mạnh đã loại ráo đội yếu thì còn gì là công bằng bóng đá. Hơn nữa, ưu điểm của việc nhét hết bốn đội vào chung kết của giải trước vô cùng bảng loại của giải sau là để tránh tình trạng giải sau lập lại kịch bản của giải trứơc. Thiết kế chương trình bóng đá phải có sáng tạo chứ!
Bây giờ xem tiếp đội Ăng lê yêu dấu ở trong bảng nào? Ủa? Euro 2008 không có Ăng lê! Bóng đá mà không có Ăng lê? Trời đất ơi, phi Ăng lê sao thành bóng đá được? Một cú google khẩn cấp cho thấy thần dân nữ hoàng Elizabeth II đã dành cả mùa đông để đay nghiến bới móc rủa xả nhau cái sự đội bóng đá Ăng lê mất vé đi Áo - Thuỵ Sĩ, cho nên mình cũng nên hỉ xả, không đụng chạm vết thương lòng của người ta nữa. Sực nhớ, ông bạn già gốc Xi-cốt, có lần nghe ổng nói vầy: khi Ăng lê vinh hiển thì dân Xì cốt vui (cùng quốc gia mà), khi Ăng lê bại nhục thì Xì-cốt càng vui (cựu thù mà!) Bèn hỏi ý kiến ổng về vụ này. Ổng nói: Dân Ăng lê thực ra đâu có mê bóng đá, họ chỉ khoái sắm cái áo đỏ Ăng lê, nhập băng cuồng bóng đá để suốt một tháng hè kéo đi nhậu nhẹt say sưa đập phá. Thì fan bóng đá ai chẳng vậy. Phải có một “đội nhà” để bênh chứ! Tôi tính bắt đội Ăng lê để nịnh ông bạn già, dè đâu…
Thôi kệ, xem Ronaldo chơi trong đội Bồ đào nha rồi liên tưởng anh chơi trong đội Manchester United cũng được. Tôi bắt đội Bồ đào nha ngheo!
(Bài đăng trên Tin nhanh bóng đá / báo Người lao động)
Lập tức bản thảo cuốn sách về văn học nữ quyền được cất vào ngăn tủ, và sự xuất hiện với tầng số gia tăng gấp bội của các thiên thạch trong vùng lân cận Thái dương hệ được dẹp vô góc “đề tài tiềm năng”. Ngay bây giờ tôi đem ‘bảng Tử thần” ra nghiên cứu. Pháp, Ý, Hà lan, và Ru ma ni - Vì chưng không ai rủ tôi viết hồi world cup 2006, nên tôi chẳng biết bốn đội này làm ăn ra sao trong trận chung kết hồi nẵm. Nghe nói người ta rút thăm cách gì đó ra mấy cái bảng đấu loại, sao cho ngay từ đầu giải phải có ngay những trận đấu gay cấn giữa vài đội kỳ phùng địch thủ để hấp dẫn công chúng, quậy không khí nóng lên. Một hai đội có triển vọng ôm cúp vô địch bị loại khi chưa kịp tỏ tình cũng tạo kịch tính bi hùng cho trò đá bóng lãng mạn. Lý thuyết bình đẳng ngày nay là mạnh đấu mạnh, yếu đấu yếu, chứ bảng nào cũng có đồng đều các đội mạnh và yếu, thì mới đấu một vòng đội mạnh đã loại ráo đội yếu thì còn gì là công bằng bóng đá. Hơn nữa, ưu điểm của việc nhét hết bốn đội vào chung kết của giải trước vô cùng bảng loại của giải sau là để tránh tình trạng giải sau lập lại kịch bản của giải trứơc. Thiết kế chương trình bóng đá phải có sáng tạo chứ!
Bây giờ xem tiếp đội Ăng lê yêu dấu ở trong bảng nào? Ủa? Euro 2008 không có Ăng lê! Bóng đá mà không có Ăng lê? Trời đất ơi, phi Ăng lê sao thành bóng đá được? Một cú google khẩn cấp cho thấy thần dân nữ hoàng Elizabeth II đã dành cả mùa đông để đay nghiến bới móc rủa xả nhau cái sự đội bóng đá Ăng lê mất vé đi Áo - Thuỵ Sĩ, cho nên mình cũng nên hỉ xả, không đụng chạm vết thương lòng của người ta nữa. Sực nhớ, ông bạn già gốc Xi-cốt, có lần nghe ổng nói vầy: khi Ăng lê vinh hiển thì dân Xì cốt vui (cùng quốc gia mà), khi Ăng lê bại nhục thì Xì-cốt càng vui (cựu thù mà!) Bèn hỏi ý kiến ổng về vụ này. Ổng nói: Dân Ăng lê thực ra đâu có mê bóng đá, họ chỉ khoái sắm cái áo đỏ Ăng lê, nhập băng cuồng bóng đá để suốt một tháng hè kéo đi nhậu nhẹt say sưa đập phá. Thì fan bóng đá ai chẳng vậy. Phải có một “đội nhà” để bênh chứ! Tôi tính bắt đội Ăng lê để nịnh ông bạn già, dè đâu…
Thôi kệ, xem Ronaldo chơi trong đội Bồ đào nha rồi liên tưởng anh chơi trong đội Manchester United cũng được. Tôi bắt đội Bồ đào nha ngheo!
(Bài đăng trên Tin nhanh bóng đá / báo Người lao động)