Người ta trẻ người ta muốn gì?
Để viết bài này tôi
la cà ở quán café, sân trường đại học, và khu thương mại có rạp xi nê để làm
quen những người trẻ. Với từng người tôi
bắt đầu bằng cách chào hỏi và tự giới thiệu.
Tôi là Lý Lan, em cho phép tôi hỏi
vài câu để viết một bài cho báo Sinh
Viên. Trong tổng số 36 người tôi “bắt đại”
trong đám đông ở những nơi ấy, có 11 người hỏi lại tôi có phải người dịch Harry Potter, và 1 người
nói có đọc bài tôi viết trên báo Sinh
Viên. Điều này khiến tôi tin mình đã trò
chuyện đúng đối tượng, những người không biết
tôi và tôi cũng không biết họ.
Câu hỏi thứ nhứt: Bạn bao nhiêu tuổi? Mười chín, mười bảy,
hăm hai, hăm sáu, mười lăm, hăm mốt, hai mươi, mười tám, hăm chín, ba mươi. Người
ta ở độ tuổi mười mấy, hăm mấy, ba mươi, thì người ta còn trẻ lắm. Phần lớn những
người này xưng cháu/con với tôi. Nhưng
người đọc bài này ( tôi hy vọng) là những người đồng trang lứa với họ, nên tôi đổi tất cả những từ em/cháu/con ở vị trí
đại từ nhân xưng ngôi thứ nhứt trong phần trả lời dưới đây thành “tôi”.
Tôi muốn gì ư? Từ trước giờ
tôi nhận được câu hỏi này thường kèm theo cái nhìn lom lom đầy đe dọa. “Mày muốn gì?” hàm nghĩa “Mày dám
muốn gì?”, “Mày tưởng mày là ai?”, “Mày dám thách thức hả”, “Mày ngông nghênh vừa
thôi chứ”, “Mày có biết mày đang làm gì không?”, hay “Mày coi chừng á (nếu mày
dám muốn gì)”. Cũng có khi câu hỏi đầy bực dọc: “Con/cháu/em/anh muốn gì?”
nghĩa là người ta không thể hiểu nỗi một hành vi hay một thái độ, một câu nói,
một việc làm nào đó của tôi. Tôi cũng thỉnh thoảng tự hỏi tôi câu đó, không nhớ lần đầu tiên là lúc
nào. Mười ba tuổi? Mười sáu tuổi? Hăm lăm tuổi? Điều tôi biết chắc là đã có lúc tôi tự hỏi mình muốn gì.
Tôi muốn có một việc làm phù hợp chuyên môn lương tháng trên
hai chục triệu. Với mức lương đó mới hòng cưới được người tôi đang yêu. Cô ấy nói không mơ cưới được đại
gia, nhưng không kiếm được người có khả năng tài chánh bảo đảm cho vợ con sống đàng hoàng thì thà không lấy chồng. Tôi tốt
nghiệp năm ngoái, quá trình tìm việc hơn một năm nay cho tôi nhiều bài học “xương máu”, để cuối
cùng tôi nhận công việc hiện nay với mức
lương 3 triệu. Từ con số 3 đến số 20 và số lớn hơn là con đường như thế
nào, tôi chưa biết, nhưng tôi phải khởi đầu từ một điểm nào đó, phải bắt
đầu mới có tiếp theo. Có thể tôi sẽ phải
trải qua cả chục công việc khác nhau rồi mới có được mức lương nuôi nổi vợ con.
Có thể, nhứt là trong thực trạng kinh tế hiện nay, tôi sẽ còn ạch đụi ở mức lương “sống mòn” ấy,
không khéo lại thất nghiệp dài dài, rồi tuổi trẻ qua đi hồi nào không hay.
Tôi muốn có tiền, ngắn
gọn. Có tiền là có tất cả, hoặc gần như tất cả. Làm cách gì có tiền cũng được,
không làm gì mà có tiền càng hay.
Tôi muốn có tình yêu
chân chính. Đời không tình yêu thì dẫu có tất cả vẫn là thiếu thốn. Cõi nhân
gian bao la mà mình không có một người yêu thì cuộc đời trống trải vô vị biết
chừng nào.
Tôi muốn thi đậu đại
học. Tôi dự định thi 3 trường: đại học bách khoa, đại học công nghiệp, đại học
kinh tế. Tôi muốn làm kỷ sư, hoặc kinh
doanh. Cha tôi là chủ một hãng cơ khí. Nếu
không có bằng cấp thì tôi vẫn có việc
làm. Đằng nào tôi cũng sẽ thừa kế sản
nghiệp của cha tôi. Ông bảo tôi theo ông tập sự còn hơn học ba trường đại
học đó. Nhưng ông cũng sẵn sàng bỏ tiền cho
tôi đi học, kể cả học trường quốc tế hay du học nước ngoài. Tôi muốn trước hết thi đậu đại học, rồi sống
đời sinh viên mấy năm. Tôi còn trẻ,
không vội gì bù đầu kiếm tiền như cha
tôi.
Tôi muốn chơi. Chơi
game. Chứ đâu có gì hay hơn game online. Đâu có gì đáng bận tâm. Dẫu có bận tâm
cũng chẳng làm gì được.
Tôi muốn thay đổi. Tất
cả. Trước nhứt là căn phòng này. Dơ bẩn lộn xộn chật chội xấu xí. Phải chi có cây đũa phép, vẫy một cái là căn
nhà khu ổ chuột biến thành lâu đài. Xã hội cũng bầy hầy xộc xệch, đầy bất công
thối nát. Làm sao một sáng thức dậy, thấy tít to trên mọi tờ báo: “Tử hình ba ngàn cán bộ tham nhũng.” Hay “Toàn dân đều được chữa bệnh
miễn phí.”
Tôi muốn thế giới hòa
bình. Tôi muốn phim Việt Nam coi được có
cái khác hơn phim hài. Tôi muốn mặt
tôi hết mụn. Tôi muốn đi du lịch
vòng quanh thế giới. Tôi muốn làm người
mẫu. Tôi muốn tổ chức sinh nhật thứ 18 ở
sân thượng tòa nhà cao nhứt thành phố.
Tôi muốn làm vua. Tôi muốn có một
cái iphone đời mới nhứt. Tôi muốn bay
vào vũ trụ. Tôi muốn tự do làm gì thì
làm đi đâu thì đi nói gì thì nói thức ngủ giờ nào cũng được.
Tôi muốn là
chính tôi, hay dở gì cũng được, không phải
phấn đấu theo mục tiêu người khác đề ra, học học học để đạt tới tham vọng của người khác, rồi lại
gánh vác trách nhiệm làm vẻ vang dòng tộc nữa. Tại sao phải là tôi?
Tôi muốn nuôi một con chim nhỏ, rồi khi nó lớn, thả nó bay vào trời
xanh. Tôi muốn ngủ một giấc đầy, mơ thấy
toàn mộng đẹp. Tôi muốn tôi biết tôi muốn gì.
Lý Lan