Đổi vai
Xem loáng thoáng trong phần
tin thời sự trên tivi vài hình ảnh về chênh lệch giới tính trong dân số ở Việt
Nam. Tỷ lệ trẻ sơ sinh là nam ngày càng nhiều hơn trẻ sơ sinh nữ. Nghe qua cũng
hiểu đó không phải là điều tự nhiên, mà do sự lựa chọn của cha mẹ. Có những người
mẹ khi biết thai nhi là gái đã phá thai. Nhiều cặp vợ chồng khi quyết định chỉ
có một con, đứa con duy nhứt đó thường là trai. Thì, ai cũng hiểu, trong xã hội
mình nam trọng nữ khinh mà. Còn gì khổ hơn làm phụ nữ ở nước Việt Nam?
Nỗi lo về chênh lệch giới
trong dân số không chỉ riêng ở xứ mình, mà ở tuốt bên Mỹ các nhà xã hội học
cũng lo, chỉ có điều là họ lo xã hội Mỹ ngày càng “nữ hóa”: phụ nữ Mỹ muốn sinh
con gái hơn con trai, và thập niên đầu tiên của thiên niên kỷ thứ 3 đã chứng kiến
sự chuyển đổi quan trọng: phụ nữ đi làm ngày một đông. Đến đầu năm 2011 thì lần
đầu tiên trong lịch sử Mỹ, phụ nữ chiếm đa số lực lượng lao động. Nữ không chỉ
lấn át nam về số lượng: phần lớn vị trí quản lý là do phụ nữ nắm giữ. Tương lai
càng ít có hy vọng đảo ngược tình thế: hiện nay ở bậc đại học Mỹ, cứ trong 5
sinh viên thì có 2 nam 3 nữ.
Chuyện gì đang xảy ra? Chuyện
ở xứ mình có lẽ khỏi diễn giải dài dòng. Phụ nữ Việt cũng học giỏi, trình độ
cao, làm việc tốt, nhưng khó mà “giành” được vị trí lãnh đạo. Nếu có gia đình,
phụ nữ Việt phải vừa “giỏi việc nước, đảm việc nhà”. Từ cuộc sống và kinh nghiệm
của bản thân, phụ nữ khi chọn sinh con ắt nghĩ đến tương lai đứa con, ắt mong
con mình “đỡ khổ” hơn mình, “chứ làm thân con gái” chịu đủ thứ thua thiệt trong
một xã hội nam trị. Nam giới thống trị là điều xảy ra từ thời bắt đầu hình
thành xã hội loài người, nhiều người coi đó là lẽ đương nhiên, không muốn thay
đổi, hay không thể thay đổi. Thậm chí khi có dấu hiệu “âm thịnh dương suy”
trong lĩnh vực nào đó, có người đã hô hoán lên như một sự suy thoái hủ bại về
văn hóa xã hội.
Thôi thì nói chuyện nước Mỹ
nghe chơi. Với tiến bộ khoa học kỷ thuật ngày nay, việc chọn giới tính cho đứa
con mình muốn có là chuyện nhỏ. Những cặp vợ chồng có thể đến bệnh việc nhờ
giúp đỡ để thụ thai đứa con như ý muốn. Khảo sát những trường hợp này cho kết
quả bất ngờ: tỷ lệ ước muốn có con gái so với con trai là 2 trên 1. Theo Hanna
Rosin của bài báo “The End of Men”, Thời mạt vận của đàn ông, đăng trên The
Atlantic số tháng 7&8/2011 thì việc quyết định giới tính của đứa con ngày
nay do người phụ nữ chứ không phải là ý ông chồng. Dĩ nhiên, người mẹ muốn đứa
con mình là gái để nó kế thừa những gì mình đã làm được, để nó được sống một cuộc
đời xứng đáng , như mình đã sống.
Đành rằng xã hội Mỹ vẫn còn
là xã hội nam trị, ít nhứt cũng ở thượng tầng. Tuy phụ nữ Mỹ chiếm số đông
trong lực lượng lao động, nhưng lương bỗng kém hơn đàn ông. Và nếu có gia đình,
phụ nữ Mỹ vẫn phải chăm sóc con cái. Nhưng xu hướng đang thay đổi. Nền kinh tế
hậu công nghiệp không cần nhiều đến vai u thịt bắp, mà cần cái đầu có tri thức.
Hiện nay trình độ học vấn và kỷ năng chuyên môn của phụ nữ Mỹ đang cao hơn nam,
căn cứ vào tỷ lệ nam nữ sinh viên đang theo học các trường đại học và đào tạo
nghề. Trong 15 ngành nghề sẽ phát triển nhứt trong thập niên tới thì phụ nữ sẽ
chiếm số đông trong 13 ngành nghề. Cuộc đại suy thoái kinh tế ở Mỹ hiện nay
cũng bộc lộ ưu điểm của lao động nữ: trong 8 triệu công ăn việc làm bị mất thì
ba phần tư người mất việc là đàn ông.
Kinh tế và văn hóa có tác động
tương quan mật thiết. Khi các nền kinh tế ở Á châu phát triển kịp các nền kinh
tế Âu Mỹ thì những thay đổi về văn hóa trong các xã hội ấy cũng được nhận thấy
rõ. Ở Hàn quốc, Ấn độ, và cả Trung quốc, khi phụ nữ dần dà đóng một vai trò
quan trọng hơn trong nền kinh tế thì vị trí xã hội của họ được nâng lên, tác động
đến những khía cạnh văn hóa. Ở những nước này, tình trạng giết thai nhi gái đã
giảm bớt và xu hướng chuộng sanh con gái gia tăng. Phụ nữ trên khắp thế giới
đang trong quá trình thay đổi đáng kể. Một mặt, nhà nước muốn phát triển kinh tế
không thể bỏ qua một nửa lực lượng lao động ở nước mình. Một mặt khác, trong nền
kinh tế toàn cầu hóa phụ nữ nhanh chóng thích nghi với điều kiện mới, thí dụ phụ
nữ Ấn Độ học tiếng Anh giỏi để làm việc trong các công ty đa quốc gia, phụ nữ
Trung quốc làm chủ 40% doanh nghiệp tư nhân ở nước đó.
Vậy “âm thịnh dương suy” là
đáng mừng hay đáng lo? Thử hình dung cơ cấu gia đình trung bình trong tương lai
gần: vợ có bằng cử nhân, việc làm ổn định, lương cao, là “rường cột” gia đình,
còn anh chồng vừa đi chợ nấu ăn thay tả cho con vừa học hàm thụ để nâng cao tri
thức hay chuyên môn hòng kiếm được việc làm khá hơn. Aiiii dà. Các ông thở dài.
Nhưng mấy ngàn năm nay phụ nữ vẫn làm nội trợ ấy chứ! Nay thử đổi vai xem sao.
Lý Lan