Ước gì có một con mèo
Thỉnh thoảng tôi ước
gì mình có một con mèo. Hồi nhỏ nhà tôi ở trong hẻm có nhiều chuột. Nhà hàng xóm
nuôi một con mèo, nó hay qua nhà tôi bắt
chuột, nên ba tôi cho rằng nhà mình
không cần nuôi thêm mèo nữa, lại còn buồn bực vì mê tín rằng “mèo đến nhà thì
khó”. Con mèo hàng xóm rất lạnh lùng, chẳng bao giờ đến cọ mình vào chân tôi, thậm chí không cho tôi vuốt mình nó một cái.
Sau này tôi có chồng,
mua được một căn nhà nhỏ có sàn gỗ. Những người ở trong căn nhà này trước vợ chồng tôi có nuôi một con mèo. khi họ dọn đi vợ chồng tôi kỳ cọ cách nào cái sàn gỗ vẫn khăm khẳm
mùi nước đái mèo. Chồng tôi dị ứng với
mùi đó nên nhứt quyết không nuôi mèo. Nhưng mỗi sáng con mèo của người thuê nhà
trước đây vẫn quay về ngồi sưởi nắng trên bậc thềm nhà. Tôi thích nó lắm. Mà hễ
tôi mở cửa ra làm quen là nó lại bỏ đi.
Mùa đông ở chỗ vợ chồng
tôi ở lạnh lắm, nhiều khi tuyết rơi trắng xóa cả đất trời. Trong nhà
đương nhiên ấm áp vì có hệ thống sưởi bằng gas, nhưng tôi thích đốt lò sưởi bằng củi, để ngắm ngọn
lửa đỏ nhảy múa. Nằm trên chiếc ghế nệm êm ái
tôi nghĩ đến con mèo, thắc mắc nó đang ở đâu, chỗ đó có lò sưởi cho nó nằm
cuộn tròn bên cạnh?
Đó là những lúc tôi buồn.
Tôi nghĩ đời mình từ lúc còn nhỏ đến khi thành bà già, chăm chỉ học
hành, siêng năng làm việc, vượt qua nhiều gian khó, vậy mà một mơ ước cỏn con
là có một con mèo làm bạn cũng không thực hiện được.
Sao tôi không nuôi đại
một con mèo, mặc kệ cha tôi rầy la, mặc
kệ ông chồng lên cơn hen suyễn. Đơn giản bởi vì
tôi không muốn thấy cha tôi buồn
bực, hay chồng mình đau ốm. Có khi tức giận những người đàn ông này, tôi quyết chí kiếm một con mèo nuôi cho bõ tức.
Nhưng rồi cơn giận qua đi, nỗi ham muốn nho
nhỏ đó không đủ mãnh liệt đến mức khiến
tôi làm tổn thương những người mình thương yêu.
Có lúc tôi cũng nghĩ
giá mà mình sống một mình, mặc sức mà làm theo ý mình, khỏi bận tâm đến buồn
vui của ai khác. Nghĩ vậy thôi, chứ tôi
biết mình may mắn có gia đình, có những người bên cạnh mà buồn vui của họ đem lại
ý nghĩa cuộc sống của mình. Con mèo cứ hoài là một ước mơ. Ước mơ kích thích
trí tưởng tượng. Khả năng tưởng tượng rất cần để viết văn.
Nhưng tôi viết ra những
điều này để làm gì? Chẳng là hôm nay nhân kỷ niệm 35 năm báo Khăn Quàng Đỏ, tôi nhớ lại một trong những bài viết đầu tiên
của mình, gởi cho báo này, tôi viết
tôi có một con mèo.
Lý Lan