hậu chứng

Đây là hậu chứng của 60 ngày làm việc 15 giờ / ngày: Bỗng nhiên thấy mình bây giờ rảnh hết sức, bèn dọn vườn rồi dọn phòng, dọn bếp, bây giờ tới dọn blog. Qua blog của Đăng Quốc Khánh chép cái template 3 cột về rồi vọc tới vọc lui. Mình thích màu xanh lá, nhưng cái template mẫu thisaway 3 cột chỉ có màu nâu và xanh dương. Mình lấy cái màu xanh dương, rồi sửa tất cả chữ blue thành green, coi mặt blog giờ cũng xanh xanh, nhưng khúc dưới vẫn xanh dương. Đành chịu (cho tới khi nào có ai biết cách nào làm cho nó đồng một màu xanh lá chỉ dùm cách sửa - sẽ hậu tạ!)
Để thoát khỏi cơn điên này bèn bỏ đi chơi. Hôm nay nắng đẹp. Chỗ nào cũng bày bí đỏ (thiệt ra là bí cam) Tiệm tiệm chất cả đống, nhà nhà bày lủ khủ trước cửa, thềm, sân. Người ta khoét ruột những trái bí này, thắp đèn cầy trong đó, để ánh sáng lọt ra những lỗ khoét trên vỏ bí kiểu hai lỗ mắt một lỗ mũi và một lỗ miệng chành bạnh, kêu là jack-o-lantern. Nhiều người chỉ bày bí trước thềm chứ không khoét lỗ. Dù khoét hay không thì những trái bí ăn được đó chỉ có chức năng trang trí, lãng phí hết sức! Quan điểm của mình là cái gì nuôi được con người thì không nên lấy làm đồ chơi, theo như bà ngoại dạy hồi nhỏ thì như vậy tội lắm. Nên mình cũng mua mấy trái bí, sẽ bày ở trứơc thềm vài ngày rồi đem vô bếp nấu kiểm. Bí mình mua để ăn là chính nên mua loại sugar, trái nhỏ hơn, ăn ngon hơn. Ở Co-op Mart có bày một trái bí khổng lồ và một cái thùng đố thưởng: mình đoán coi trái bí nặng bao nhiêu, ghi vô một miếng giấy nhỏ (kèm tên và số điện thoại) bỏ vô thùng, ngày 26 tháng này xổ số, ai trúng được ... phiếu mua sắm trị giá 20 đô. Mình đoán trái bí nặng 60ký.

Bài đăng phổ biến từ blog này

Vượt qua cơn sốc

Ma không chồng