quince

Trái này có bà con với trái lê, quê ở tận miền Tiểu Á. Cây mọc ở vườn trước, dáng rất đẹp, nhưng chắc là cây già lắm rồi, mỗi năm cây lại bị nghiêng đi một chút khi trái kĩu kịt kéo cành là sà xuống sát mặt cỏ. Trái chín vàng và thơm, nhưng chua như chanh giấy, mình đứng bên cây hít hà, thèm chảy nước miếng mà không thể ăn tươi nuốt sống! Mình chụp cái hình này trước khi hái chúng. Trái dù chín vẫn cứng như trái ổi chát, nhưng bỏ vô nồi nước nấu chừng mươi phút là thịt trái bở ra, mình lấy phần thịt vàng tươi làm mứt, phần nước làm si rô, vị chua chua ngọt ngọt ngon lắm. Hôm qua làm được mấy hủ sirô , mứt, và một một món kêu là quince paste, đây là món mình khoái nhứt: sên quince đến khi nó đặc quánh, có màu hổ phách, ăn chua chua ngọt nhọt y như món me ngào mình ăn hồi nhỏ, mình kêu là quince ngào.

Bữa nay thứ bảy, trời không nắng không mưa, phải tranh thủ đi chơi kẻo rồi thu cũng tàn mất. Sẽ đi chợ nông dân kiếm sữa dê tươi và phô mai làm bằng sữa cừu. Mình hơi nghi dê cừu này không phải "địa phương" vì mình từ hồi ở đây cho tới giờ mình đi vòng vòng khắp nơi, ghé thăm nhiều trang trại, nhưng chẳng hề thấy dê và cừu. Con dê duy nhất mình thấy ở Bellingham là của nhà hàng xóm (cách một dãy phố) nuôi làm pet như chó, mèo, chỗ nó ở phải kêu là nhà chứ không phải chuồng, có hệ thống sưởi đàng hoàng. Nhưng nó là con dê đực (có râu có sừng à nghe!)