Đêm
Lúc này tôi cần một người nào đó nắm gáy tôi lôi ra khỏi trạng thái lùng nhùng lơ mơ, cho dù để quăng vô một đống rác. Hay một người cầm roi quất vô lưng tôi không thương tiếc, quất thẳng tay. Hay ai đó quát thẳng vào mặt, đấm vào cũng được, để tôi choáng váng mà nhận ra tôi chỉ là một kẻ vô tích sự, đồ ăn hại đái nát. Tôi ngồi ườn trên ghế bành, chán chường , mệt mỏi, trống rỗng. Nhưng đây chỉ là ác mộng. Tôi hiểu. Chỉ cần ra khỏi cơn ác mộng này. Vấn đề là trong lúc mộng mình không biết làm sao tự thức tỉnh được. Rồi bỗng nhiên mình thức giấc, và tỉnh ngủ hẳn. Ác mộng rõ ràng không thực, không nhớ, càng không lý giải được. Tâm bình an dần. Nhưng không buồn ngủ nữa. Tôi mở cửa đi ra vườn. Quên xem đồng hồ. Không biết mấy giờ. Bầu trời không một vì sao. Đêm im vắng và lạnh, dường như mưa rất nhẹ, một thứ mưa như bụi, không cảm nhận được giọt mưa chạm vào tóc da, chỉ cảm thấy không khí ươn ướt khi hít sâu. Lẩn trong bụi mưa dường như có phấn hoa. Nghe nhồn nhột mũi, mơ hồ một làn hươn...