cho đỡ nhớ Việt Nam

Thư của Gắt và Hoài gởi từ Tân tập:
Co kinh men
VN da vao mua mua, lua o que em duoc khoang 20 ngay tuoi, song Can Giuoc luc binh tu vung 4 troi ve nhieu, hom qua em di duong chup vai tam gui cho Co do nho VN


Nhưng mấy tấm hình càng làm mình nhớ hơn, nhớ muốn khóc, thời tuổi trẻ của mình. Hai mươi ba tuổi, tốt nghiệp đại học, mình vác chiếu (nghĩa đen) và đeo một cái giỏ xách đựng mấy cái áo dài, cỡi xe đạp về Cần Giuộc, và bắt đầu những bài học sau đại học, những bài học về nông thôn. Hồi đó mỗi lần qua sông Cần Giuộc, mình đâu biết là một phần tư thế kỷ sau, chỉ nhìn lại con sông qua hình chụp mà còn nghe lòng nao nao. Và những cánh đồng này ...

Hoài viết:
bay gio thon nu thanh nu cong nhan het roi, nen ra dong phan nhieu la nhung nguoi dung tuoi.
Hồi mới chân ướt chân ráo về trường, có lúc bị làm "giáo viên lao động" dắt học trò đi bắt rầy nâu, đi đào mương. Mình còn không biết cái cuốc là cái cuốc mà phải dạy học trò ... cuốc đất (may mà tụi nó bảo: "thôi cô vô chỗ mát ngồi nghỉ, để tụi em tự làm cho lẹ.")Nhờ "dạy" học trò lao động mà mình học được ngôn ngữ nông dân, biết "dặm lúa" là gì (nhưng không biết làm.) Cũng như nói "mò cua bắt ốc" thì mình nhớ hình ảnh thường thấy khi đạp xe đi về Cần Giuộc: những bóng người lom khom trên đồng, nhưng mình không bao giờ hiểu làm sao "mò" hay bắt cua cho khỏi bị cua kẹp?

Hoài viết:
Bat oc, hoac cua dong. Hinh anh nay khong nhieu nhu xua,(vi cua, oc cung khong con nhieu do thuoc tru sau)
Bốn năm đi xe đạp (mini) về Cần Giuộc dạy học, hồi đó mình thấy khổ thiệt, bây giờ thấy mình may mắn có một "vùng hạ" trong ký ức thỉnh thoảng đánh thức cảm xúc của mình. Cám ơn Hoài và Gắt. Thỉnh thoảng các em nhớ cô như vầy làm cô hạnh phúc lắm.

Bài đăng phổ biến từ blog này

Vượt qua cơn sốc

Ma không chồng