chợt tìm gặp trong trang sách cũ
Những bài thơ trong tập hát thơ là sự tự chọn lọc của một người làm thơ từ thưở mười lăm nay đang bước tới tuổi năm mươi. Ở cái đỉnh thời gian của trăm năm đời người Thanh Nguyên nhặt lại những tâm tình mình đã vung vãi cho đời khi đang trèo lên dốc cuộc mưu sinh và mưu cầu hạnh phúc.
Mình đọc Thanh Nguyên từ bài thơ đầu tiên, trải suốt ba mươi mấy năm bạn bè, bây giờ đọc một hơi cả tập hát thơ vẫn lặng đi từng lúc, để cho những cơn xúc cảm đột ngột trào lên có giây lát dịu lại. Buồn , vui, đau đớn, mừng, giận, xót thương, yêu, ghét, mệt mỏi, nhớ, mong, ngao ngán, hy vọng, lo âu, hối tiếc, cảm thông.
Có những bài, những câu thơ, của Thanh Nguyên từng ám ảnh mình, mình đeo nó theo suốt tháng năm qua sông dài biển rộng xứ người và những nẻo đường về quê nhà.
Chiều cuối năm
Mang hết những mùa giông bão
đổi lấy một chiều bình yên
đong đưa xích đu
thong thả nhịp tim
nghe chim
nhìn nắng …
nhìn nắng trượt dần ngang thềm vắng
tim tím màu tà dương
nghe chim hót càng lúc càng buồn
chỉ còn tiếng cánh vỗ
ta ngồi không đổi chỗ
vẫn trôi xa nghìn xa …
cội mai lặng lẽ đơm hoa
vàng mấy độ ?
ta xuân thì mấy độ ?
chiếc xích đu đẩy xa dần tuổi nhỏ
chừng như nghe
giông bão
nhẹ hơn
chiều …
Đương nhiên tôi yêu Thanh Nguyên, tôi mê thơ Thanh Nguyên. Khỏi chối. Sao bài nào đọc cũng muốn đem đọc lại cho người khác nghe, kiếm người cùng hội cùng thuyền để cùng "đàm đạo".
Kỷ vật
Chợt tìm gặp trong trang sách cũ
nhánh hoa khô tím sắc thời gian
ai ép hoa ?
và ai cất giữ ?
ai tặng ai ?
e thẹn, ngỡ ngàng...
Chợt tìm gặp ố vàng ảnh cưới
họ bên nhau bình dị an lành
ai trong họ
người đầu tiên hứa
cả cuộc đời yêu em (hay anh) ?..
Giá của hạnh phúc là bến bờ yên tĩnh
hay trùng khơi sóng gió bạt ngàn ?
giá của hạnh phúc – con tàu vững chải
hay chòng chành như chiếc thuyền nan ?
Nhưng tôi biết
dù sao đi nữa
họ đã yêu nhau
và đã bên nhau
còn để lại thiêng liêng kỷ vật
là Tôi đây – dấu vết thuở ngọt ngào...
Giọt nước mắt dẫu lăn dài trên má
cuối cùng rơi
cũng đọng ở môi cười
những trách móc, đợi chờ, tha thứ
theo khói hương thanh thản lên trời…
Mình đã đưa được một nửa số bài thơ trong tập hát thơ này lên trang web thơ Thanh Nguyên. Bữa nay tiếp tục. Khi xong sẽ thông báo lên đây cho người ta vô đọc và thấy rất đáng công! (Công làm trang web và công đọc thơ).
Mình đọc Thanh Nguyên từ bài thơ đầu tiên, trải suốt ba mươi mấy năm bạn bè, bây giờ đọc một hơi cả tập hát thơ vẫn lặng đi từng lúc, để cho những cơn xúc cảm đột ngột trào lên có giây lát dịu lại. Buồn , vui, đau đớn, mừng, giận, xót thương, yêu, ghét, mệt mỏi, nhớ, mong, ngao ngán, hy vọng, lo âu, hối tiếc, cảm thông.
Có những bài, những câu thơ, của Thanh Nguyên từng ám ảnh mình, mình đeo nó theo suốt tháng năm qua sông dài biển rộng xứ người và những nẻo đường về quê nhà.
Chiều cuối năm
Mang hết những mùa giông bão
đổi lấy một chiều bình yên
đong đưa xích đu
thong thả nhịp tim
nghe chim
nhìn nắng …
nhìn nắng trượt dần ngang thềm vắng
tim tím màu tà dương
nghe chim hót càng lúc càng buồn
chỉ còn tiếng cánh vỗ
ta ngồi không đổi chỗ
vẫn trôi xa nghìn xa …
cội mai lặng lẽ đơm hoa
vàng mấy độ ?
ta xuân thì mấy độ ?
chiếc xích đu đẩy xa dần tuổi nhỏ
chừng như nghe
giông bão
nhẹ hơn
chiều …
Đương nhiên tôi yêu Thanh Nguyên, tôi mê thơ Thanh Nguyên. Khỏi chối. Sao bài nào đọc cũng muốn đem đọc lại cho người khác nghe, kiếm người cùng hội cùng thuyền để cùng "đàm đạo".
Kỷ vật
Chợt tìm gặp trong trang sách cũ
nhánh hoa khô tím sắc thời gian
ai ép hoa ?
và ai cất giữ ?
ai tặng ai ?
e thẹn, ngỡ ngàng...
Chợt tìm gặp ố vàng ảnh cưới
họ bên nhau bình dị an lành
ai trong họ
người đầu tiên hứa
cả cuộc đời yêu em (hay anh) ?..
Giá của hạnh phúc là bến bờ yên tĩnh
hay trùng khơi sóng gió bạt ngàn ?
giá của hạnh phúc – con tàu vững chải
hay chòng chành như chiếc thuyền nan ?
Nhưng tôi biết
dù sao đi nữa
họ đã yêu nhau
và đã bên nhau
còn để lại thiêng liêng kỷ vật
là Tôi đây – dấu vết thuở ngọt ngào...
Giọt nước mắt dẫu lăn dài trên má
cuối cùng rơi
cũng đọng ở môi cười
những trách móc, đợi chờ, tha thứ
theo khói hương thanh thản lên trời…
Mình đã đưa được một nửa số bài thơ trong tập hát thơ này lên trang web thơ Thanh Nguyên. Bữa nay tiếp tục. Khi xong sẽ thông báo lên đây cho người ta vô đọc và thấy rất đáng công! (Công làm trang web và công đọc thơ).