thú xa xỉ
Có người bạn rất thân, cầm cuốn sách mình tặng ngắm nghía rồi để trên bàn nói "để đây, để thấy mà đọc." Bạn nói mười mấy năm nay không đọc cuốn sách nào hết. Thỉnh thoảng nghe nói cuốn sách này cuốn sách kia, có đi mua về, nhưng cũng chưa đọc. Sách tôi tặng, in được cuốn nào tôi cũng đem tới nhà tặng, bạn chỉ cho tôi vị trí trang trọng của chúng trong tủ sách, nói là bạn cũng chưa đọc.
Đó là người bạn rất thân, thân như vầy: những năm mới hoà bình nhà tôi nghèo lắm, ba tôi đi bán hàng rong bị đuổi lên đuổi xuống, chị em tôi còn đi học. Bạn không vào được đại học, ra lề đường kiếm sống, cái gì cũng làm, cũng bị công an rượt chạy lên chạy xuống. Ba tôi bệnh, nằm bệnh viện Phước Thiện (bây giờ là BV Nguyễn Trãi)cả tháng, phải mỗ. Chiều tối tôi đi học về, vào bệnh viện để canh, bạn gặp ở cổng, móc hết túi áo túi quần, toàn tiền lẻ nhàu nát, đưa hết cho tôi, nói là chỉ còn nhiêu đây thôi, để mai kiếm coi có thêm được đồng nào. Bạn không nói kiếm bằng cách nào, nhưng trong nhiều ngày sau đó, chiều nào cũng đến, móc hết túi áo túi quần ra đưa tôi một nắm tiền lẻ nhàu nát, nói là bữa nay kiếm được bây nhiêu thôi.
Bạn nói bạn không muốn tôi nghỉ học, uổng. Hồi đó bạn hay hỏi tôi học cái gì ở đại học, dặn tôi có sách gì hay thì cho mượn. Từ đó thành thói quen, rồi thành cái cớ, khi nào muốn đến thăm bạn, tôi cầm một cuốn sách đi để tặng.
Bạn bây giờ đã đi qua năm châu bốn bể, cái gì cũng biết rồi, trong nhà một tủ sách đẹp và đầy. Bạn nói: ráng thêm vài năm nữa, hy vọng có thì giờ thong thả và tâm trí thảnh thơi để hưởng cái thú xa xỉ là đọc sách.
Đó là người bạn rất thân, thân như vầy: những năm mới hoà bình nhà tôi nghèo lắm, ba tôi đi bán hàng rong bị đuổi lên đuổi xuống, chị em tôi còn đi học. Bạn không vào được đại học, ra lề đường kiếm sống, cái gì cũng làm, cũng bị công an rượt chạy lên chạy xuống. Ba tôi bệnh, nằm bệnh viện Phước Thiện (bây giờ là BV Nguyễn Trãi)cả tháng, phải mỗ. Chiều tối tôi đi học về, vào bệnh viện để canh, bạn gặp ở cổng, móc hết túi áo túi quần, toàn tiền lẻ nhàu nát, đưa hết cho tôi, nói là chỉ còn nhiêu đây thôi, để mai kiếm coi có thêm được đồng nào. Bạn không nói kiếm bằng cách nào, nhưng trong nhiều ngày sau đó, chiều nào cũng đến, móc hết túi áo túi quần ra đưa tôi một nắm tiền lẻ nhàu nát, nói là bữa nay kiếm được bây nhiêu thôi.
Bạn nói bạn không muốn tôi nghỉ học, uổng. Hồi đó bạn hay hỏi tôi học cái gì ở đại học, dặn tôi có sách gì hay thì cho mượn. Từ đó thành thói quen, rồi thành cái cớ, khi nào muốn đến thăm bạn, tôi cầm một cuốn sách đi để tặng.
Bạn bây giờ đã đi qua năm châu bốn bể, cái gì cũng biết rồi, trong nhà một tủ sách đẹp và đầy. Bạn nói: ráng thêm vài năm nữa, hy vọng có thì giờ thong thả và tâm trí thảnh thơi để hưởng cái thú xa xỉ là đọc sách.