MƠ ƯỚC HOANG ĐƯỜNG

Truyện ngắn của Lý Lan

Ông chồng bắt đầu nuôi một ước mơ hoang đường từ khi cô gái giúp việc đến ở trong nhà. Ông ấp ủ nó (ước mơ chứ không phải cô gái) vào những buổi sáng nằm nướng trên giường khi vợ đã dậy và, như thông lệ suốt hai mươi bảy năm qua, dành ba mươi phút duy nhứt trong ngày cho bản thân, theo lời bà nói.
Lúc đó ông duỗi thẳng người, dạng chân tay thoải mái trên cái giường đôi hơi nhỏ. Âu đó cũng là một trong những cái bẫy ông đã tự cài đặt rồi tự mắc kẹt suốt đời. Hồi mới cưới, ông không muốn chi nhiều tiền mua cái giường kích thứơc giường vua như vợ đòi, nên nói là ông thích cái giường nhỏ để vợ chồng luôn cận kề nhau. Cách đây ít lâu, khi cả ông lẫn bà đều tăng trọng đáng kể (ông 20 kí, bà 15 kí, so với thửơ ban đầu), cái giường hiển nhiên trở nên chật chội. Nhưng khi ông nói chuyện sắm một cái giường mới để nằm được rộng rãi thoải mái thì bà ưu sầu cay đắng: bây giờ ông không muốn cận kề vợ nữa, nằm cạnh bà ông không còn thoải mái nữa. Bà biết, bây giờ bà già mập xấu. Thôi thì ông cứ sắm giường riêng mà năm (với ai đó), còn bà thì xin được (ngậm ngùi) chết trên cái giường mình đã từng hạnh phúc.
Ước mơ hoang đường trở thành niềm an ủi của ông những buổi sáng nằm ngủ nướng trên giường. Đó là ba mươi phút duy nhứt trong ngày ông được là chính bản thân ông. Hai mươi ba giờ rưởi còn lại của mỗi ngày, ông không biết ông là ai hoặc không biết tại sao ông lại sắm vai của thằng hề này hay thằng người nộm kia. Không, ông không cay đắng hay ngậm ngùi gì cả. Từ lâu ông đã quen nhường ráo cho vợ cái gì bà tự nhận cho bà. Nhờ đó mà ông có được niềm an ủi lớn nhứt – được vợ chừa cho những gì bà không chuộng, những thứ bà cho là tầm thường, nhảm nhí, dung tục. Ông trở thành một con người không mong ước gì hơn được ăn ngon, ngủ yên, thoả mãn vài thú vui riêng khi không có vợ kề bên. Tức là khi bà ở trong buồng tắm, hoàn toàn yên trí chồng mình vẫn còn nằm ở buồng ngủ bên cạnh.
Một vài thú vui riêng của ông có thể kể ra là gãi và ngáp. Nghe tíêng nước phun rào rào ông biết là ở trong buồng tắm bà vợ không còn nghe gì nữa, ông sung sướng ngoác miệng ngáp – ra tiếng hẳn hoi, có khi “quớ” có khi “oáp”, rõ to nhé. Rồi ông thoải mái xoay trở trên giường, sấp rồi ngữa, tay luồn dưới chăn, gãi bắp chân, gãi trên đầu gối, rồi gãi lên nữa. Một vài thú vui khác của ông không tiện kể ra, nhưng cũng giúp cho đời ông đáng sống. Duy có một điều ông không thích lắm khi tự làm cho mình, nên thường ước ao… Ông cũng tự biết là ước ao đó hoang đường. Mà nỗi hoang đường như mùi cà phê buổi sáng. Trong lúc mơ màng, mùi cà phê mới pha, đang pha thì chính xác hơn, bốc lên khi nước sôi được rót từ từ vào cái phin. Lúc đó mùi ca phê mới thực là tinh khiết, mới thực là thuần tuý, mới thơm ngào ngạt, và toả khắp căn nhà, len lỏi vào tận phòng ngủ, giường ngủ, và chờn vờn ở hai lỗ mũi của ông. Lúc đó sao mà thèm. Lúc đó chỉ muốn vùng dậy chạy ào xuống bếp.
Nhưng tất nhiên là không được. Ông được mặc định là nằm trên giường và ngủ trong khi vợ đang ở trong buồng tắm. Ông được mặc định là không việc gì phải xúông nhà bếp khi chỉ có cô gái giúp việc ở đó, và cô ta đang bận pha cà phê, thân hình mảnh dẻ khoác một bộ đồ mát bằng thun. Và ông thì chỉ mặc mỗi cái… Mà thôi, những chi tíêt này chỉ khiến ông điên thêm. Nói tóm lại là ông ở thế việt vị. Chỉ có ông và trái banh trứơc khung thành, mà không được đá vô. Ông làm gì khác ngoài việc mơ ước hoang đường? Một cái giường kích thứơc giường vua nhé. Đầu giường có khung lót nệm nhung chứ không phải mấy cái hộc đựng những thứ quà tặng đầy ý nghĩa cao quí mà vợ ông sưu tập qua từng năm kỷ niệm ngày cưới. Ông đã thấy một cái giường như vậy, tuy giá gần ba chục triệu, nhưng khung nệm nhung đầu giường sẽ làm êm ái cái đầu ông chứ không khiến nó u lên từng cục khi ông trồi lên sụt xuống trên giường.
Ông cũng ước ao có nhiều gối hơn. Những cặp gối dài, tròn, vuông, thậm chí hình trái tim, tốt nhứt là nhồi bông gòn và bọc lụa. Ông khoái cảm giác mềm mại và mát mịn khi nằm đè lên. Nhưng nếu có nhiều gối như ao ước, ông sẽ kê chúng ở đầu giường, để ông dựa lưng trong thế nửa nằm nửa ngồi. Màn hình TV đặt ở cuối phòng nằm ngang tầm mắt. Ba mươi phút vợ ở trong buồng tắm là cơ hội duy nhứt để ông cầm cái điều khiển từ xa mà chọn đài vợ ông không bao giờ xem (vì vậy ông cũng không chắc là đài gì và làm sao mà dò ra). Nhưng mở TV là để đó, ông khoái lật tờ báo giấy mới tinh khôi vào buổi sáng. Vừa lật báo vừa nhấm nháp cà phê. Đây mới là trung tâm điểm của giấc mơ hoang đường.
Khi mùi cà phê đang pha toả lan thơm nức, ông mơ màng xoay trở trên cái giường vua rộng rãi thoải mái, kéo cái gối mềm mại mịn màng kê dưới lưng, phải bốn năm cái gối mới đỡ được thân ông trong tư thế nửa nằm nửa ngồi. Cánh cửa phòng mở ra, cô gái bước vào, đôi mắt tình tứ nhìn ông với nụ cười duyên dáng đầy ngưỡng mộ. Cô nhẹ nhàng bắc cái bàn mini ngang qua bụng ông, như trong phim ông từng xem trên TV, khéo léo đặt cái mâm điểm tâm lên bàn. Cô còn mở cái khăn ăn âu yếm quàng quanh cổ trứơc ngực ông. Không chừng cô còn sửa lại vị trí mấy cái gối để ông được thoải mái hơn, hoặc để bối cảnh trông thẫm mỹ hơn. Rồi cô rót cà phê vào tách, mời ông dùng điểm tâm. Ông sẽ nắm bàn tay cô gái nói cám ơn. Cô có lẽ sẽ e lệ rụt tay về, rồi lui ra khỏi phòng.
Bấy giờ ông tha hồ tận hưởng lạc thú cuộc đời. Cà phê pha ở nhà, mới pha tức thì, trong cái bình pha lê chỉ lớn hơn trái ổi một tí, rót vào cái tách sứ nhỏ bằng trái chanh, đủ để ông uống cạn cả hương và vị trước khi cà phê nguội. Cái bình pha lê là thứ đặc biệt cách nhiệt, nên giữ được cà phê nóng cho ông nhâm nhi trong lúc vừa lật tờ báo sột soạt, vừa nhai bánh pa tê sô. Ông cũng khoái bánh mì thịt chà bông chả lụa nóng giòn thơm ngậy mùi bơ và sốt may dô ne. Nhưng pa tê sô thích hợp tình huống ăn trên giường vua hơn. TV chiếu cái gì không quan trọng. Báo đăng cái gì cũng chả hề chi. Ông nhai miếng bánh giòn rụm trong miệng, có nhồm nhoàm một tý cũng chẳng ngại, lại cảm thấy ngon hơn. Rồi hớp một ngụm cà phê ấm áp thơm ngạt ngào, nuốt vào cổ họng rồi môi lưỡi vẫn còn chóp chép.
Cánh cửa mở ra. Ấy là cánh cửa buồng tắm. Bà vợ quấn mình trong khăn tắm, bước lại bàn trang điểm, ngang qua cái giường xộc xệch chăn nệm, dừng chân nhìn ông chồng, nhìn gương mặt ông chồng trong cơn mớ ngủ, phù lên bóng lưỡng dục vọng, môi vẫu ra thòm thèm. Ông chợt mở mắt ra. Dường như ông giật mình, hơi kinh hoảng khi thấy bà. Nhưng bà chỉ bước tiếp tới bàn điểm trang, sau khi nói cái câu bắt đầu cho mỗi ngày của mười ngàn ngày họ đã chung sống với nhau: Dậy đi tắm đi cưng.
Khi cả hai vợ chồng đã ăn mặc tử tế, cùng bước vào phòng ăn cũng đã được bày dọn tử tế, cô gái giúp việc đã sẵn sàng: cô cúi chào ông bà chủ đúng như cách bà dạy khi cô mới được nhận vào làm. Tuy mới mấy tháng, nhưng cô đã thuần thục, từ việc đặt chén dĩa như thế nào, rót cà phê ra sao, đi lại trong nhà kiểu nào. Cô chí thú học tập nền nếp của một gia đình trí thức sang trọng, nuôi dưỡng một ước mơ, dù cô biết với cô đó chỉ là một ước mơ hoang đường. Cô gái mơ… Mà thôi, giấc mơ nào chả hoang đường.

(truyện đăng báo Thế giới Ẩm Thực, số Xuân Kỷ Sửu 2009)

Bài đăng phổ biến từ blog này

Vượt qua cơn sốc

Ma không chồng

2222