pha lê
truyện ngắn của Lý Lan
Khang hẹn Tết về. Tin này loan lòng vòng đến tai Liên. Buổi chiều tan sở Liên len lách trong rừng xe cộ kẹt cứng tìm khắp bốn tiệm chuyên bán đồ gia dụng mới mua được một hộp ly pha lê chân cao để uống rượu thật vừa ý. Vừa đặt từng cái ly lên kệ tủ Liên hình dung Khang đến chơi, cầm theo chai rượu chát. Trí lấy ra bộ đồ khui rượu. Cả ba sẽ cùng đứng ở chỗ này, Liên cầm từng cái ly đặt lên bàn. Trí rót rượu, anh có kiểu rót rượu điệu nghệ, và thích biểu diễn để gây ấn tượng với khách. Cả ba sẽ cùng nâng ly, chúc tụng. Tết thì đương nhiên chúc mừng năm mới. Chúc hạnh phúc. Chúc tình yêu.
Mối quan hệ giữa ba người đơn giản: cùng học chung ở trung học. Năm lớp mười, Khang yêu Liên. Năm mười một, Liên yêu Trí. Năm mười hai Trí và Liên giận nhau. Trưóc khi đi du học, Khang tỏ tình với Liên. Sau đó, ở cách một đại dương, hai người chat mỗi ngày trên mạng. Đủ thứ chuyện. Khang chỉ không kể về Julie, người đàn bà thuê chung nhà thỉnh thoảng cùng đi ăn tối, xem phim, khiêu vũ, và ái ân. Liên cũng ít nói đến chuyện Liên và Trí hết giận nhau rồi lại giận nhau, rồi hết giận nhau, rồi giận nhau. Khi có điện thoại internet, gọi từ máy tính ở Việt Nam đến điện thoại ở Mỹ, phổ biến và rẻ, thỉnh thoảng Liên gọi Khang, nghe tiếng nhau cười, khóc, tùy tình huống. Có một lần, Julie trả lời điện thoại, xưng là bạn gái ở chung nhà với Khang. Liên xưng là bạn học ở Trung học với Khang. Hai người chào hỏi vui vẻ. Khang vẫn không nói gì về Julie, Liên cũng không hề nhắc gì chuyện đó.
Tốt nghiệp đại học, đi làm, cuộc sống bận rộn, căng thẳng hơn, nhiều lo toan và ít lãng mạn dần. Liên và Trí bớt giận hờn, rồi quyết định kết hôn. Khi có quyết định rồi, Liên xoá tất cả những cuộc chat với Khang trước đây. Lúc đó Khang cũng đã đi làm ở một tiểu bang khác. Khi nhận được thiệp hồng điện tử của Liên và Trí, Khang mời một nữ đồng nghiệp người gốc Bolivia đi ăn tối, uống say túy lúy đến nửa đêm, làm tình ngay trên xe hơi , trong bãi đậu xe. Khang và người nữ đồng nghiệp đó không hề tính chuyện cưới nhau. Khi hãng sa thải đợt nhân viên đầu tiên, người nữ đồng nghiệp này nằm trong số đó. Cô bèn có bầu. Sau khi hưởng hết lương thất nghiệp, cô sanh một bé gái đẹp như thiên thần, ở nhà chăm con, hưởng phúc lợi xã hội dành cho người mẹ độc thân nuôi con. Đứa con ấy, cô bảo là con của Khang. Tuy không bị ràng buộc về pháp luật, Khang cũng đồng ý trợ cấp nuôi con. Từ đó Khang chú tâm vào công việc hơn những mối quan hệ trai gái. Việc làm ngày một khó khăn, Khang cảm thấy mệt mỏi thường xuyên, vẫn uống rượu nhiều, nhưng uống một mình, rồi một mình xem phim con heo.
Không nhớ từ lúc nào Khang không còn liên lạc thường xuyên với Liên nữa. Đôi khi, như Giáng Sinh vừa rồi, Khang nhận được qua email tấm thiệp điện tử, ký tên Liên và Trí, chúc mừng cả Giáng Sinh lẫn năm mới. Giáng sinh tưng bừng, năm mới hạnh phúc. Khang mở nhạc Giáng sinh lẫn nhạc năm mới ầm ỉ trong phòng mình, uống rượu suốt đêm. Không nhớ có chuyện gì xảy ra sau đó. Qua tháng giêng tây, trong một khoảnh khắc cực kỳ cô đơn, Khang đặt vé máy bay về Việt Nam ăn Tết, sau mười năm ly hương.
* * *
Trí mở tủ, một cái ly rơi xuống, vỡ tan. Anh đã không biết có những cái ly này trong tủ. Một cái đã vỡ, còn năm cái, mới toanh, sắp thành hai hàng chẳn lẻ. Tiếng thủy tinh rớt chạm nền cẩm thạch giả của sàn bếp vang lên khô khan, ngắn ngủn. Ối. Trí giật lùi một bước, bối rối vì một lỗi lầm vừa phạm, và tìm ngay một cái cớ để biện minh: Tại sao lại có những cái ly này ở đây? Liên kêu lên: Anh quét dọn đi, kẻo em đạp nhằm miểng chai. Liên đã thay đồ mát, không mang giầy dép, đứng nấu bếp. Không ngừng tay xào rau củ trong chảo, Liên nói tiếp để trả lời thắc mắc của chồng: Em mới mua về đó, để Tết có ly khách khứa uống rượu.
Bỗng nhiên Trí nghĩ ngay ‘khách khứa’ Liên dành cho ưu ái đó là Khang. Nội trong ngày, chính xác là nội trong vài tiếng đồng hồ chiều này, tin Khang về ăn Tết đã được lan truyền bằng email khắp đám bạn thời trung học. Với tư cách là cựu lớp trưởng, Trí đã nhanh chóng trưng cầu dân ý về một cuộc họp mặt tân niên nhân dịp ‘thằng lạc loài’ ấy rụng về cội. Đã có khoảng chục người hưởng ứng. Trí tin là con số sẽ tăng lên. Trong số những người chưa có trong danh sách ‘OK’, Trí biết những ai cũng sẽ OK ngay khi Trí gọi cho một cú điện thoại. Chừng một nửa lớp đến nay kể như thành đạt. Một nửa lớp tản lạc, Trí không rõ tình hình cụ thể người nào ra sao. Nhưng đám thành đạt, trí đều ‘nắm’ được. Ở mức độ nào đó, Trí thích thú tiếp tục giữ vai trò lãnh tụ trong đám bạn học sau khi ra trường, nhiều người hiện nay là ‘đối tác’ của cơ quan mà Trí vừa lên được chức trưởng phòng.
Liên hẳn nhiên biết kế hoạch họp mặt lớp, nhưng không góp lời bàn tán nào trong chuỗi email tập thể hồi chiều. Bây giờ Trí mới vỡ lẽ là Liên có kế hoạch riêng và hăng hái thực hiện một mình. Có thể Liên là người đầu tiên được Khang báo tin sẽ về. Hay chính Liên rủ Khang về. Khang về làm gì nếu không vì Liên? Người ta dàn cảnh hẹn hò nhau mà Trí cứ u mê chen lên sân khấu diễn trò bung xung. Đám bạn bè cũng khốn nạn. Chúng biết thừa Khang đeo đuổi Liên từ lớp mười. Mắt tự nhiên hoa lên, Trí chụp một cái ly quật mạnh xuống sàn. Tiếng vỡ lần này nổ vang như tiếng súng khiến Liên giật mình quay phắt lại. Lớp rau củ sát đáy chảo quá nóng bị khét bốc mùi. Liên tắt bếp, nhắc chảo đặt sang một bên.
Miểng của cái ly thứ hai bể văng tứ tán, đến tận chỗ Liên đứng. Ánh mắt của Liên khiến Trí chợt hoang mang. Anh làm cái gì vậy? Thà Liên hét ra miệng những lời dữ dội. Trí cũng sẽ gào thét đáp lại và át đi, nếu cần, bằng cái bợp tai. Nhưng Liên chỉ đứng lặng như bị giam giữa tư bề những mảnh vụn pha lê. Vẻ sửng sốt nhường cho sự hiểu ra, biến dần thành nét buồn, đậm dần vị cay đắng. Trí cảm thấy bị dồn sát chân tường, phản kháng: Anh ghét kiểu này. Liên bước thẳng tới tủ, cầm một cái ly quăng luôn xuống sàn. Một tiếng vỡ nữa, như tiếng khóc chợt bật ra rồi nín lặng.
Máu chảy từ bàn chân trần của Liên loang trên nền cẩm thạch giả. Em làm cái gì vậy? Trí hoảng hốt bế xốc Liên đi qua phòng khách. Bàn chân của Liên chỉ bị một mảnh ly vỡ cứa không sâu lắm, Trí quính quáng lấy cồn bông băng chăm chú rửa vết cắt, băng bó lại. Liên nhìn Trí quì trên sàn săn sóc bàn chân mình, lòng mềm ra, nước mắt lăn dài trên má. Hai người đã giận nhau một trăm lần có dư, từ khi là hai đứa trẻ mười lăm mười sáu tuổi. Có những lần sự hiểu lầm hay xúc phạm nhau nặng nề đến nỗi cả hai đều thề không bao giờ thèm nhìn nhau nữa. Những tình huống đẩy họ trở về vòng tay của nhau cũng có nhiều pha gây cấn cảm động. Dù sao thì bây giờ họ cũng đã học được ít nhiều từ những kinh nghiệm đó. Cả hai tưởng rằng mình đã hiểu người kia và người kia đã tin mình.
* * *
Liên cầm từng cái ly một đưa cho Trí rót rượu vào. Ly thứ nhứt Trí đưa Khang. Ly thứ hai đưa cho Liên. Ly thứ ba giữ lại cho mình. Trí đặt cái chai lên bàn, giơ ly rượu lên cao, nhìn vợ rồi nhìn bạn, nói: Chúc mừng năm mới. Chúc mừng năm mới. Khang hưởng ứng, uống cạn ly. Liên không nói, mĩm cười, nhấm nháp một ngụm nhỏ, nhìn bạn rồi nhìn chồng. Trí uống cạn ly rồi cầm chai rượu lên rót tiếp. Khang nhìn quanh gian phòng khách, đủ rộng rãi để cho chậu mai vàng rực cao hai thước rưỡi không đến nỗi lấn át những nội thất trang trí khác. Cả Liên và Trí đều xuất thân từ gia đình thị dân khá giả, cơm áo chưa từng ám ảnh tuổi thơ của họ. Lớn lên, họ cũng không quá chú trọng coi vật chất như mục tiêu của cuộc đời. Đơn giản là những gì người khác thèm thuồng và phấn đấu mới có được thì họ đã có sẵn rồi.
Những bạn bè khác lần lượt tới. Những chai rượu được khui liên tục. Bữa tiệc vui tới khuya. Trưa hôm sau Trí và Liên mới bắt đầu dọn dẹp. Một số ly chén bị vỡ, như thường xảy ra ở mọi tiệc rượu tương tự. Không thể biết ai đã làm vỡ cái gì. Liên nhận thấy cả ba cái ly còn lại của lố nửa chục ly Liên mua dựa theo sở thích của Khang đã không còn. Những cái ly còn lại đều là kiểu Trí chọn. Liên không nói gì, cũng không nghi vấn ai đã làm bể những cái ly đó. Trí phụ Liên lau khô các chén dĩa ly tách để xếp vào tủ. Cả hai nói chuyện về bạn bè, người nào giờ ra sao, những người đã gặp lại hôm qua và những người không gặp lại. Trí vẫn còn hào hứng với vai trò đại ca trong đám bạn học cũ, không tỏ vẻ có để ý hay không việc mấy cái ly biến mất.
Lúc đó ở phi trường, Khang đang cho hành lý xách tay qua máy kiểm soát. Người ta phát hiện một cái ly pha lê và yêu cầu anh bỏ vào thùng đựng mấy thứ như kềm cắt móng tay, bật lửa để đốt thúôc lá, kem dưỡng da chống nắng, nước tinh khiết đóng chai. Khang không phản đối việc coi một cái ly pha lê là vật nguy hiểm. Anh nói với nhân viên an ninh: Tôi đem ra ngoài gởi lại người nhà. Anh đi ra khỏi cửa, đứng trong nắng nắm chặt cái ly trong tay. Anh đã nhận ra trong tủ của Liên chỉ có ba cái ly kiểu này, ba cái ly cho Trí , Khang và Liên. Trí đã làm bể cái ly của mình khi say, rồi làm bể luôn cái ly của Liên. Khang muốn giữ lại cái cuối cùng này, biết là Liên dành nó cho mình. Bây giờ Khang biết làm gì với nó?
Anh đành đưa cho một đứa nhỏ đang cùng đám người lớn đi về phía bãi đậu xe sau khi đã tiễn ai đó ra đi. Đứa nhỏ cầm lấy, thích thú như được một món đồ chơi. Nó mơ hồ cảm thấy cái vật này có một giá trị, ý nghĩa, hay sự tích đặc biệt, nhưng nó cũng như mọi người, không ai thực sự biết là gì cả.
(bài đăng báo Tuổi Trẻ, số xuân Kỷ Sửu)
Khang hẹn Tết về. Tin này loan lòng vòng đến tai Liên. Buổi chiều tan sở Liên len lách trong rừng xe cộ kẹt cứng tìm khắp bốn tiệm chuyên bán đồ gia dụng mới mua được một hộp ly pha lê chân cao để uống rượu thật vừa ý. Vừa đặt từng cái ly lên kệ tủ Liên hình dung Khang đến chơi, cầm theo chai rượu chát. Trí lấy ra bộ đồ khui rượu. Cả ba sẽ cùng đứng ở chỗ này, Liên cầm từng cái ly đặt lên bàn. Trí rót rượu, anh có kiểu rót rượu điệu nghệ, và thích biểu diễn để gây ấn tượng với khách. Cả ba sẽ cùng nâng ly, chúc tụng. Tết thì đương nhiên chúc mừng năm mới. Chúc hạnh phúc. Chúc tình yêu.
Mối quan hệ giữa ba người đơn giản: cùng học chung ở trung học. Năm lớp mười, Khang yêu Liên. Năm mười một, Liên yêu Trí. Năm mười hai Trí và Liên giận nhau. Trưóc khi đi du học, Khang tỏ tình với Liên. Sau đó, ở cách một đại dương, hai người chat mỗi ngày trên mạng. Đủ thứ chuyện. Khang chỉ không kể về Julie, người đàn bà thuê chung nhà thỉnh thoảng cùng đi ăn tối, xem phim, khiêu vũ, và ái ân. Liên cũng ít nói đến chuyện Liên và Trí hết giận nhau rồi lại giận nhau, rồi hết giận nhau, rồi giận nhau. Khi có điện thoại internet, gọi từ máy tính ở Việt Nam đến điện thoại ở Mỹ, phổ biến và rẻ, thỉnh thoảng Liên gọi Khang, nghe tiếng nhau cười, khóc, tùy tình huống. Có một lần, Julie trả lời điện thoại, xưng là bạn gái ở chung nhà với Khang. Liên xưng là bạn học ở Trung học với Khang. Hai người chào hỏi vui vẻ. Khang vẫn không nói gì về Julie, Liên cũng không hề nhắc gì chuyện đó.
Tốt nghiệp đại học, đi làm, cuộc sống bận rộn, căng thẳng hơn, nhiều lo toan và ít lãng mạn dần. Liên và Trí bớt giận hờn, rồi quyết định kết hôn. Khi có quyết định rồi, Liên xoá tất cả những cuộc chat với Khang trước đây. Lúc đó Khang cũng đã đi làm ở một tiểu bang khác. Khi nhận được thiệp hồng điện tử của Liên và Trí, Khang mời một nữ đồng nghiệp người gốc Bolivia đi ăn tối, uống say túy lúy đến nửa đêm, làm tình ngay trên xe hơi , trong bãi đậu xe. Khang và người nữ đồng nghiệp đó không hề tính chuyện cưới nhau. Khi hãng sa thải đợt nhân viên đầu tiên, người nữ đồng nghiệp này nằm trong số đó. Cô bèn có bầu. Sau khi hưởng hết lương thất nghiệp, cô sanh một bé gái đẹp như thiên thần, ở nhà chăm con, hưởng phúc lợi xã hội dành cho người mẹ độc thân nuôi con. Đứa con ấy, cô bảo là con của Khang. Tuy không bị ràng buộc về pháp luật, Khang cũng đồng ý trợ cấp nuôi con. Từ đó Khang chú tâm vào công việc hơn những mối quan hệ trai gái. Việc làm ngày một khó khăn, Khang cảm thấy mệt mỏi thường xuyên, vẫn uống rượu nhiều, nhưng uống một mình, rồi một mình xem phim con heo.
Không nhớ từ lúc nào Khang không còn liên lạc thường xuyên với Liên nữa. Đôi khi, như Giáng Sinh vừa rồi, Khang nhận được qua email tấm thiệp điện tử, ký tên Liên và Trí, chúc mừng cả Giáng Sinh lẫn năm mới. Giáng sinh tưng bừng, năm mới hạnh phúc. Khang mở nhạc Giáng sinh lẫn nhạc năm mới ầm ỉ trong phòng mình, uống rượu suốt đêm. Không nhớ có chuyện gì xảy ra sau đó. Qua tháng giêng tây, trong một khoảnh khắc cực kỳ cô đơn, Khang đặt vé máy bay về Việt Nam ăn Tết, sau mười năm ly hương.
* * *
Trí mở tủ, một cái ly rơi xuống, vỡ tan. Anh đã không biết có những cái ly này trong tủ. Một cái đã vỡ, còn năm cái, mới toanh, sắp thành hai hàng chẳn lẻ. Tiếng thủy tinh rớt chạm nền cẩm thạch giả của sàn bếp vang lên khô khan, ngắn ngủn. Ối. Trí giật lùi một bước, bối rối vì một lỗi lầm vừa phạm, và tìm ngay một cái cớ để biện minh: Tại sao lại có những cái ly này ở đây? Liên kêu lên: Anh quét dọn đi, kẻo em đạp nhằm miểng chai. Liên đã thay đồ mát, không mang giầy dép, đứng nấu bếp. Không ngừng tay xào rau củ trong chảo, Liên nói tiếp để trả lời thắc mắc của chồng: Em mới mua về đó, để Tết có ly khách khứa uống rượu.
Bỗng nhiên Trí nghĩ ngay ‘khách khứa’ Liên dành cho ưu ái đó là Khang. Nội trong ngày, chính xác là nội trong vài tiếng đồng hồ chiều này, tin Khang về ăn Tết đã được lan truyền bằng email khắp đám bạn thời trung học. Với tư cách là cựu lớp trưởng, Trí đã nhanh chóng trưng cầu dân ý về một cuộc họp mặt tân niên nhân dịp ‘thằng lạc loài’ ấy rụng về cội. Đã có khoảng chục người hưởng ứng. Trí tin là con số sẽ tăng lên. Trong số những người chưa có trong danh sách ‘OK’, Trí biết những ai cũng sẽ OK ngay khi Trí gọi cho một cú điện thoại. Chừng một nửa lớp đến nay kể như thành đạt. Một nửa lớp tản lạc, Trí không rõ tình hình cụ thể người nào ra sao. Nhưng đám thành đạt, trí đều ‘nắm’ được. Ở mức độ nào đó, Trí thích thú tiếp tục giữ vai trò lãnh tụ trong đám bạn học sau khi ra trường, nhiều người hiện nay là ‘đối tác’ của cơ quan mà Trí vừa lên được chức trưởng phòng.
Liên hẳn nhiên biết kế hoạch họp mặt lớp, nhưng không góp lời bàn tán nào trong chuỗi email tập thể hồi chiều. Bây giờ Trí mới vỡ lẽ là Liên có kế hoạch riêng và hăng hái thực hiện một mình. Có thể Liên là người đầu tiên được Khang báo tin sẽ về. Hay chính Liên rủ Khang về. Khang về làm gì nếu không vì Liên? Người ta dàn cảnh hẹn hò nhau mà Trí cứ u mê chen lên sân khấu diễn trò bung xung. Đám bạn bè cũng khốn nạn. Chúng biết thừa Khang đeo đuổi Liên từ lớp mười. Mắt tự nhiên hoa lên, Trí chụp một cái ly quật mạnh xuống sàn. Tiếng vỡ lần này nổ vang như tiếng súng khiến Liên giật mình quay phắt lại. Lớp rau củ sát đáy chảo quá nóng bị khét bốc mùi. Liên tắt bếp, nhắc chảo đặt sang một bên.
Miểng của cái ly thứ hai bể văng tứ tán, đến tận chỗ Liên đứng. Ánh mắt của Liên khiến Trí chợt hoang mang. Anh làm cái gì vậy? Thà Liên hét ra miệng những lời dữ dội. Trí cũng sẽ gào thét đáp lại và át đi, nếu cần, bằng cái bợp tai. Nhưng Liên chỉ đứng lặng như bị giam giữa tư bề những mảnh vụn pha lê. Vẻ sửng sốt nhường cho sự hiểu ra, biến dần thành nét buồn, đậm dần vị cay đắng. Trí cảm thấy bị dồn sát chân tường, phản kháng: Anh ghét kiểu này. Liên bước thẳng tới tủ, cầm một cái ly quăng luôn xuống sàn. Một tiếng vỡ nữa, như tiếng khóc chợt bật ra rồi nín lặng.
Máu chảy từ bàn chân trần của Liên loang trên nền cẩm thạch giả. Em làm cái gì vậy? Trí hoảng hốt bế xốc Liên đi qua phòng khách. Bàn chân của Liên chỉ bị một mảnh ly vỡ cứa không sâu lắm, Trí quính quáng lấy cồn bông băng chăm chú rửa vết cắt, băng bó lại. Liên nhìn Trí quì trên sàn săn sóc bàn chân mình, lòng mềm ra, nước mắt lăn dài trên má. Hai người đã giận nhau một trăm lần có dư, từ khi là hai đứa trẻ mười lăm mười sáu tuổi. Có những lần sự hiểu lầm hay xúc phạm nhau nặng nề đến nỗi cả hai đều thề không bao giờ thèm nhìn nhau nữa. Những tình huống đẩy họ trở về vòng tay của nhau cũng có nhiều pha gây cấn cảm động. Dù sao thì bây giờ họ cũng đã học được ít nhiều từ những kinh nghiệm đó. Cả hai tưởng rằng mình đã hiểu người kia và người kia đã tin mình.
* * *
Liên cầm từng cái ly một đưa cho Trí rót rượu vào. Ly thứ nhứt Trí đưa Khang. Ly thứ hai đưa cho Liên. Ly thứ ba giữ lại cho mình. Trí đặt cái chai lên bàn, giơ ly rượu lên cao, nhìn vợ rồi nhìn bạn, nói: Chúc mừng năm mới. Chúc mừng năm mới. Khang hưởng ứng, uống cạn ly. Liên không nói, mĩm cười, nhấm nháp một ngụm nhỏ, nhìn bạn rồi nhìn chồng. Trí uống cạn ly rồi cầm chai rượu lên rót tiếp. Khang nhìn quanh gian phòng khách, đủ rộng rãi để cho chậu mai vàng rực cao hai thước rưỡi không đến nỗi lấn át những nội thất trang trí khác. Cả Liên và Trí đều xuất thân từ gia đình thị dân khá giả, cơm áo chưa từng ám ảnh tuổi thơ của họ. Lớn lên, họ cũng không quá chú trọng coi vật chất như mục tiêu của cuộc đời. Đơn giản là những gì người khác thèm thuồng và phấn đấu mới có được thì họ đã có sẵn rồi.
Những bạn bè khác lần lượt tới. Những chai rượu được khui liên tục. Bữa tiệc vui tới khuya. Trưa hôm sau Trí và Liên mới bắt đầu dọn dẹp. Một số ly chén bị vỡ, như thường xảy ra ở mọi tiệc rượu tương tự. Không thể biết ai đã làm vỡ cái gì. Liên nhận thấy cả ba cái ly còn lại của lố nửa chục ly Liên mua dựa theo sở thích của Khang đã không còn. Những cái ly còn lại đều là kiểu Trí chọn. Liên không nói gì, cũng không nghi vấn ai đã làm bể những cái ly đó. Trí phụ Liên lau khô các chén dĩa ly tách để xếp vào tủ. Cả hai nói chuyện về bạn bè, người nào giờ ra sao, những người đã gặp lại hôm qua và những người không gặp lại. Trí vẫn còn hào hứng với vai trò đại ca trong đám bạn học cũ, không tỏ vẻ có để ý hay không việc mấy cái ly biến mất.
Lúc đó ở phi trường, Khang đang cho hành lý xách tay qua máy kiểm soát. Người ta phát hiện một cái ly pha lê và yêu cầu anh bỏ vào thùng đựng mấy thứ như kềm cắt móng tay, bật lửa để đốt thúôc lá, kem dưỡng da chống nắng, nước tinh khiết đóng chai. Khang không phản đối việc coi một cái ly pha lê là vật nguy hiểm. Anh nói với nhân viên an ninh: Tôi đem ra ngoài gởi lại người nhà. Anh đi ra khỏi cửa, đứng trong nắng nắm chặt cái ly trong tay. Anh đã nhận ra trong tủ của Liên chỉ có ba cái ly kiểu này, ba cái ly cho Trí , Khang và Liên. Trí đã làm bể cái ly của mình khi say, rồi làm bể luôn cái ly của Liên. Khang muốn giữ lại cái cuối cùng này, biết là Liên dành nó cho mình. Bây giờ Khang biết làm gì với nó?
Anh đành đưa cho một đứa nhỏ đang cùng đám người lớn đi về phía bãi đậu xe sau khi đã tiễn ai đó ra đi. Đứa nhỏ cầm lấy, thích thú như được một món đồ chơi. Nó mơ hồ cảm thấy cái vật này có một giá trị, ý nghĩa, hay sự tích đặc biệt, nhưng nó cũng như mọi người, không ai thực sự biết là gì cả.
(bài đăng báo Tuổi Trẻ, số xuân Kỷ Sửu)