Buổi sáng trên đường chạy bộ tập thể dục tôi thường gặp chiếc xe ba gác bán rau cải. Có khi là một xe dưa leo, có khi một xe củ cải trắng, sáng nay là một xe bầu. Những trái bầu non mới hái, màu xanh non mát mắt, da bầu còn phơn phớt lông tơ. Năm ngàn đồng ba trái. Tôi biết phương thức kinh doanh đơn giản này, vì bà con tôi ở quê vẫn làm: Người bán, cũng là dân quê, thu gom môt xe đầy ắp rau củ tại nơi sản xuất (“ở trong rẫy”, như lời anh nói), đạp xe từ khuya đến sáng thì tới thành phố, bán cho đến hết, có khi hai ba ngày, thì đạp xe về rẫy lấy tiếp hàng bông (dưa, cải, đậu que, cà tím… tùy thời vụ), lại chở lên thành phố, lấy công làm lời. Mùa khô là lúc nông dân trồng hàng bông, ở những nơi có đủ nước ngọt để tưới cây. Trồng hàng bông cực lắm, chăm chút tưới bón mỗi ngày, đến khi thu hoạch mà dội chợ, không kiếm được đầu ra thì công lao cực khổ cầm như đổ sông đổ biển. Hàng bông dễ hư, thu hoạch xong phải tiêu thụ ngay. Gặp lúc mưa trái mùa như mấy ngày nay, hàng bông có thể bị thấ...