Hồi xửa hồi xưa, hồi ông Bàn Cổ còn sống ấy, lúc đó ông mới có hai trăm lẻ bảy tuổi, nghĩa là còn thiếu nhi. Đời ông Bàn Cổ tám trăm tuổi mới gọi là già mà. Ông thưở nhỏ ấy còn khỏe mạnh, vui vẻ, ăn nhiều, ngủ lâu. Chỉ có điều ông hơi chậm chạp và không đi học. Nhưng thực ra, thời ông đâu có trường học ! Cũng không có xe hơi, xe máy, tàu hỏa, nên cũng không thể chê trách sự chậm chạp của ổng. Với lại ông không trễ tàu trễ xe bao giờ. Ông cứ thong thả ăn, tàng tàng chơi, từ từ ngủ, rôì thủng thỉnh làm. Ông Bàn Cổ làm gì nhỉ? À, ông làm. . . thôi thì cứ coi như ông làm vườn đi. Đại khái mỗi sáng dậy, ông lững thững bước. Đi đâu cũng được vì hồi đó không có nhiều đường xá. Ngang qua chỗ cây Lê già, ông Bàn Cổ nói: - Chào bác Lê, bác thức dậy chưa? Cây lê giật mình tỉnh ngủ, vươn vai rồi rùng mình một cái. Mấy trái lê rơi lộp độp. ông Bàn Cổ kêu lên: - Ấy ! Ấy , tôị nghiệp mấy trái lê, té lăn té lóc ! Vô túi nằm chơi nè. Mấy trái lê bèn kéo nhau chạy ào ào vào túi ông . Ông mang chúng ra ...