có khi
có khi một chiều mưa một góc phố
những bóng người lướt qua
mặt người khuất trong nón bảo hộ
ánh đèn đường không đủ sáng một vùng ký ức
sợi mưa như tơ
run run
thoáng im lặng vỡ trong tiếng sấm
quán vẫn ồn ào nhạc vẫn vang
câu chuyện tiếp tục huyên thuyên
người nói như thể lặng im là cấm kỵ
là tội lỗi
nếu mai này người đi
như mỗi ngày vẫn có ngàn vạn chuyến ra đi
câu chuyện góc phố chiều mưa ở lại
ký ức như tơ
run run trong vùng sáng ngọn đèn đường
thoáng im lặng
giữa ồn ào quán nhạc
lòng vặn hỏi lòng
buồn mang mang
những bóng người lướt qua
mặt người khuất trong nón bảo hộ
ánh đèn đường không đủ sáng một vùng ký ức
sợi mưa như tơ
run run
thoáng im lặng vỡ trong tiếng sấm
quán vẫn ồn ào nhạc vẫn vang
câu chuyện tiếp tục huyên thuyên
người nói như thể lặng im là cấm kỵ
là tội lỗi
nếu mai này người đi
như mỗi ngày vẫn có ngàn vạn chuyến ra đi
câu chuyện góc phố chiều mưa ở lại
ký ức như tơ
run run trong vùng sáng ngọn đèn đường
thoáng im lặng
giữa ồn ào quán nhạc
lòng vặn hỏi lòng
buồn mang mang