đêm giáng sinh làm thơ

ngoảnh lại

bảy ngày thoắt qua khi bần thần
ngoảnh lại: cuối tuần!
mười hai tháng cũng thoát nhanh
giờ ngoảnh lại: cuối năm!
ngoảnh lại:
bảy năm!
ở một nơi khác
sống một cuộc đời khác

ngoảnh lại đã mười năm
trở về từ chuyến đi xa thứ nhứt
trở về từ mép vực sâu nhứt
trong khát vọng
trở về từ cánh đồng rộng
bồi bằng dòng máu phiêu lưu
và trở về từ những thành phố, những rừng thu,
những không gian tuyết,
nơi mình ròng rã tìm kiếm, rượt bắt, đối diện, ngộ nhận, từ chối
chính mình.

ngoảnh lại năm mươi năm
hành trình khởi từ tiếng khóc đi tới nụ cười
người dạy mình nỗi sợ đã vội vã bỏ thế gian
đánh rơi ba đứa trẻ thơ bên rìa cuộc đời
mình lớn lên trật chỗ
mình lớn lên lạc lỏng
vẫn lớn lên không thể nào đừng
trong dưỡng dục bằng ý chí sống còn
của kẻ phiêu lưu lấy tình người tự trói
của kẻ tha hương coi nhân nghĩa là nhà

ngoảnh lại
hành trình nửa thế kỷ khởi từ
tiếng khóc vỡ lòng đến nỗi đau cạn nước mắt
mĩm cười.


Mến tặng nụ cười của cây ngọc bích cho ai đó tình cờ rảo qua đây.
Cầu cho năm mới bình yên.

Bài đăng phổ biến từ blog này

Vượt qua cơn sốc

Ma không chồng

2222