Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 12, 2006

tổng kết

Bà con bạn bè M có lệ 'tổng kết cuối năm' trong một bài viết để gởi đến bạn bè thân thích dưới dạng thư (giấy hay điện tử) có khi kèm hình ảnh âm thanh, thường được 'phát hành' vào mùa Giáng Sinh. Năm ngoái nhận được những thư đó, mình nói với M sang năm tụi mình cũng làm một cái chơi. M nói muốn cho cái thư tổng kết của mình đừng chán phèo thì trong năm mình phải có hoạt động gì đó hay ho. Mình nói thì bây giờ mình đề ra kế hoạch năm mới cho hay ho. Nói vậy rồi một năm trôi qua cái vèo, việc này cuốn theo việc kia, đến khi nhận được thư tổng kết của thiên hạ mới ô hay mình quên tổng kết đời mình rồi! Mà năm 2006 thì đời sống của mình có gì để ghi lại cho thiên hạ biết không? Phần mình đầu năm bắt đầu làm cái blog này với chủ đích là để đăng tập thơ Là Mình, ạch đụi về kỷ thuật một thời gian thì bỏ mặc đến cuối năm mới sửa sang lại. Mình thử ép mình viết cái ghi chép này mỗi ngày như một biện pháp tự trị liệu chứng trầm cảm thường bị vào mùa đông (nhiều người ở xứ Belli...

Bình Minh

Hình ảnh
Trước nhà là hướng đông trước cửa là bãi cỏ một con đường vắng ngắt nằm thẳng băng bên kia đường cũng là bãi cỏ nhà đối diện trước cửa cũng có cây bươm bướm trên nóc nhà cũng có ống khói sau nóc nhà cao cao và xa xa là núi và sau núi là mây sau mây đôi khi có chút mặt trời

mỗi ngày

chị thức giấc khi anh tung chăn dậy đi tiểu rồi trở lại giường xoay trở để có được thế nằm thoải mái ngủ tiếp lưng đưa về phía chị hai chân co lên bụng đầu vùi trong gối như cái bào thai chị ôm vào lòng hôn lên vành tai anh thì thầm dỗ ngủ ngon chị thức dậy vặn máy sưởi ấm lên nếu vào mùa đông như hôm nay, pha một tách sữa sô cô la, mở máy tính xem thư, đọc tin tức, nhưng không phải ngày nào cũng theo trình tự đó, như lúc này chị đang làm thơ. có khi chị bỏ bài thơ nửa chừng để pha cà phê nếu anh dậy ở khổ thơ thứ ba hay trước câu thơ cuối, và bài thơ có thể không bao giờ ra đời vì không kịp lưu, vì mất hứng, vì lãng quên trong một xó xỉnh của máy tính, chị có chửa một trăm lần thì chín mươi chín lần hư thai kiểu đó chị thức ngồi bên cửa sổ nhìn về phía đông nam nơi mùa này mặt trời nhô lên khỏi dãy núi lam vào những bình minh không có mây sáng nay có mây nhưng mây dịch chuyển không ngừng có lúc để lọt vài mảng sáng màu vàng pha đỏ với những tỷ lệ khác nhau cây thông đứng trên dốc ch...

Lại Web và Blog

Mình đâu có múôn xúi dại xúi khôn ai, chỉ tại mình có tật dại miệng, nghĩ gì cũng la toáng lên. Hôm trước nhân đọc tin các bạn viết ở Việt Nam đua nhau làm webblog và website cá nhân, mình la lên là mình mừng lắm; nhưng biết các bạn phải tốn tiền để lập và nuôi website, mình lại la làng là thiếu chi website và webblog ‘chùa’ chẳng những độc lập, tự do, miễn phí, mà còn dễ xài để tự mình cập nhật hay đổi thay tùy cơn hứng văn chương. Mình la sảng thiệt. Bây giờ thì mình đã hiểu tại sao phải thuê: 'hổng biết làm', 'giao người ta làm cho gọn', và 'nhờ Lan chỉ dùm / làm dùm'. Nhờ mình thì thà mướn chuyên viên ở VN làm cho gọn. Còn chỉ dùm thì mình xài quen Blogger. Ai muốn bắt chước thì cứ click vô cái logo ở đầu trang này rồi cứ theo hướng dẫn mà tạo blog riêng. Cái Blooger mới đòi cái Google Account, nhưng tạo ra dễ dàng, có thể dùng cái địa chỉ email đang xài. Mình đã xài thử Blogger mới, thấy cũng tiện, nhưng rồi quay về xài cái cũ, vì cái đang xài cũng không c...

giật mình

giật mình thấy lịch còn vài lá giật mình công việc vẫn chưa xong giật mình nhủ mình nên hối hả giật mình sao mình mãi thong dong

Giáng Sinh Vui Vẻ

Hình ảnh
Hôm qua trong lúc mình nói chuyện điện thoại với em cháu bên nhà, M làm bánh bí rợ. Đó là món ruột của anh, chỉ trổ tài vào những dịp hiếm hoi như lễ Giáng Sinh chẳng hạn. Sau khi cho bánh vào lò anh xoa tay hài lòng là chúng ta sẽ có hai ổ bánh bí tuyệt vời, để dành một ổ cho buổi tối Giáng Sinh, một ổ đem tặng mấy đứa nhỏ hàng xóm. Khi nghe mùi bánh tỏa khắp nhà, mình hỉnh mũi hít hửi, tưởng M lấy bánh ra khỏi lò rồi. Dè đâu anh cũng tưởng vậy. Đến khi cả hai cùng hửi ra mùi khét thì hởi ơi, hai ổ bánh đen tuyền như sô cô la nguyên chất. Dù vậy, chúc mọi người một lễ GIÁNG SINH VUI VẺ!

Lo

Mấy bữa nay không nhận được thư nhà, trong lòng không yên. Mong là không có chuyện gì , chẳng qua máy móc hư hay kết nối internet bị trục trặc. Đêm không ngủ được. Nghĩ lan man thêm lo thêm buồn. Cố gắng làm gì đó. Dịch thơ Gary Snyder. Có hai câu không ổn. Trong thơ Snyder, thế nào mỗi bài cũng có một hai từ thông thường đơn giản mà không sao dịch trọn vẹn ý tứ một cách đơn giản thông thường. Trong bài này đó là từ 'dark'. Bối cảnh là sau 8 giờ sáng (có thể vào một ngày âm u mùa đông)thì dịch là vùng tối hay bóng râm hay phía sậm hay chỗ khuất hay chỗ mờ hay nhập nhoạng hay âm u hay tăm tối hay u minh hay u uẩn hay uẩn khuất hay gì?

cơm xà bần

Sáng nay làm món cơm xà bần ngon quá, ăn hết một tô bự chảng. Món này mình học ở một cái chùa có tên gì quên mất rồi. Hôm đó đi chơi với mấy đứa bạn, phó mặc cho tụi nó chở, tới đâu thì tới. Bốn đứa mà ba trăm ý kiến, xe cứ đổi hướng chạy vòng vòng nửa ngày, cuối cùng cái đứa chở mình quyết định tấp vô chùa kiếm cơm chay dằn bụng, hôm đó rằm. Ai ngờ chùa đã cúng hôm mười bốn, chẳng biết vì tháng ấy thiếu, hay nhuận, hay mắc gì đó. Bà vãi ở chùa ngó cái mặt đói khát ỉu xìu của mình hỏi: “có cơm xà bần, ăn không?” Sao không? Vậy là kéo vô bếp của chùa. Bà vãi mở tủ lấy ra bịch lớn bịch nhỏ, có bịch giấy bịch ny lông, có gói bằng lá chuối lá sen, mở ra thì là những đầu thừa đuôi thẹo hay đồ lụn vụn còn lại của chả lụa chay, xá xíu chay, thịt quay chay, tàu hủ, mì căn, … là những thứ mà bà vãi gom lại sau bữa cúng hôm qua. Ở trên vạt tre sát vách lủ khủ rỗ mẹ rỗ con, thúng mỏng thúng dầy, đựng những củ sắn, củ cải trắng, củ cải đỏ, củ su … củ còn nguyên, củ đã gọt vỏ, củ còn một khúc. Lại ...

sấm chớp

Hôm qua đi chơi về mệt quá, và lạnh, nên ngâm mình trong bồn nước nóng nửa tiếng rồi lên giường trùm mền mà ngủ một giấc tới quá nửa đêm. Thức giấc vì đói bụng. Nhớ ra mình quên ăn cơm chiều. Ráng dỗ giấc ngủ lại. Nhưng trằn trọc hoài không ngủ được. Thức mà nằm im thiệt khó chịu, xoay trở thì e động giấc ngủ của M, bèn dậy. Pha sô cô la sữa uống, ăn bánh mì ngọt. Bánh này làm hôm kia, theo phương pháp bánh mì không nhồi có cải tiến bằng cách trộn nho khô, hột óc chó, đường, bột quế. Bánh thơm và xốp, nhưng có lẽ vì có đường nên bị cháy lớp vỏ ngoài (lần sao rút kinh nghiệm để lửa thấp và rút thời gian nướng xuống). Nhưng M chê bánh cháy không ăn, mình tiếc công làm nên cạo vỏ bánh bỏ đi, ăn ruột bánh. Ngon lắm chớ! Khoảng 4 giờ sáng giông gió nổi lên, nhìn ra cửa kính chỉ thấy đèn Noel nhà hàng xóm đung đưa và bóng cây bươm bướm (butterfly) nhà mình vật vả 'cuốn theo chiều gió'. Đến 5 giờ thì sấm nổi lên ầm ầm, chớp nháng từng chập. Có hai lần điện bị ngắt, nhưng có lại ngay. ...

Sáng tạo

Hình ảnh
Chạy xe trên xa lộ chán lắm. Khi có thể, như khi rảnh rỗi đi chơi, M chọn mấy con lộ nhỏ thông thường, gọi là backroad, để có thể ngắm nhìn nông trại sông suối mà con lộ băng qua hay men theo. Trong những chuyến đi thong dong ấy mình thưởng ngoạn nhiều cái hay ho, ít nhứt thì cũng mở được cửa sổ xe để hóng gió đồng. Trên xa lộ thì chỉ thấy xe chạy đằng trước đằng sau bên trái bên phải, ồn ào đến nỗi không thể mở hí cửa xe. Nhưng khi thời tiết xấu và cần tiết kiệm thời giờ xăng nhớt phải chạy xa lộ. Cái ưu điểm duy nhứt của xa lộ là có những nhà vệ sinh công cộng dọc đường, gọi là 'rest area', cách khoảng vài mươi cây số, có công viên rộng rãi chung quanh, rất tiện nghỉ ngơi và đi lại cho giãn gân cốt. Ở một trong những cái rest area đó mình chụp được hình cái xe này. Ở cánh cửa xe còn ghi hàng chữ 'still under construction', còn đang tu bổ. Mình đi vòng vòng cái xe mong làm quen chủ xe, nhưng tiếc là không gặp. Không biết cái xe này chỉ nằm đây làm kiểng hay có thể chạy...

Ăn nhậu và chữ nghĩa

Hình ảnh
Tướng tá ông Tim Zagat trong hình đăng báo thì có vẻ phương phi chứ không đến nỗi béo phì. Ông cao gần 1 thước 9 nặng hơn 113 kí lô gam. Nghề chuyên môn của ông có thể nói là đi ăn nhà hàng. Vào năm 1979 ông và vợ bắt đầu lưu hành trong vòng bạn bè một tờ tạm gọi là hướng dẫn ăn nhậu, trong đó ông xếp hạng các nhà hàng ở Manhattan, New York. Tới nay thì nhà hàng ở 85 thành phố khác của nước Mỹ cũng được vô bảng xếp hạng của ông và tờ hứơng dẫn của ông trở thành công ty có tư bản xịn đầu tư. Cách thức ông xếp hạng các nhà hàng là căn cứ vào bảng thăm dò đánh giá của thực khách. Ý tưởng mà ông phát kiến là mỗi thực khách là một bình phẩm gia về nhà hàng. Khuynh hướng của ông là bài xích đồ ăn nhanh, đồ ăn sản xuất theo công nghệ dây chuyền, đồ ăn không có nguồn gốc nuôi trồng tự nhiên. Vì vậy ông nổi đình nổi đám gần đây khi thành phố New York ban luật cấm sử dụng chất béo nhân tạo ‘trans-fat’ trong các nhà hàng. Mình chắc không có mấy dịp để lui tới những nhà hàng được biểu dương trong...

Hay cho đàn bà!

Đàn bà hay ở chỗ này: không bao giờ chịu thua trong cuộc chiến chống già chống xấu. Theo báo New Zealand Herald thì hàng năm người Mỹ bỏ ra 1 tỷ đô la Mỹ để mua kem thoa da chống nhăn. Tổ chức Người tiêu dùng cũng bỏ ra không ít tiền để mua các thứ kem đủ loại thương hiệu ấy, giá từ 19 đô cho tới 335 đô một hộp, để cho mấy chục bà/cô tuổi từ 30 đến 70 xài thử trong một cuộc nghiên cứu xem hàng hiệu nào tốt nhất. Kết quả chính thức dự đoán trước được là hàng đắt tiền cũng không tốt hơn hàng rẻ tiền. Kết quả bất ngờ là hàng giả cũng có hiệu quả tương tự. Phương pháp thí nghiệm như vầy: mỗi bà/cô tham gia thí nghiệm dùng một loại kem thoa da chống nhăn mua trên thị trường xức vào một nửa mặt, còn nửa mặt kia xức một thứ kem giữ ẩm của phòng thí nghiệm. Sau một thời gian, không có bà/cô nào có gương mặt nửa láng nửa nhăn, bằng mắt thường không thể thấy khác biệt gì về các vết nhăn trên cả hai nửa gương mặt. Kết luận: Hoặc kem giữ ẩm thông thường cũng tốt như bất cứ thứ kem chống nhăn đặc...

trầm cảm mùa đông

Rốt cuộc không đi đâu hết. Thời tiết xấu, xe hư, người mệt. Ở nhà nhưng vẫn cảm thấy bất an. Không biết tại sao mấy ngày nay cứ lo âu rầu rĩ. M mướn phim hài về cho mình coi, cũng không cừoi được, nhưng xem phim nửa chừng thì chợp mắt có lẽ được một tiếng đồng hồ, vì lúc mở mắt ra phim vừa hết. Làm thơ mộng mị. Biết là nên suy nghĩ lạc quan như vầy: hàng triệu ngừoi bị mất điện vì cơn bão hôm qua đang chịu cảnh lạnh lẻo tăm tối, mình bình yên vô sự trong căn nhà ấm áp và sáng sủa, thì cám ơn trời đất và hưởng cái may của mình và nên biết mình hạnh phúc. Nhưng biết là một chuyện, cảm giác là một chuyện khác. Đọc sách. Không tập trung được. Viết. Chỉ viết được những câu chữ rối loạn lập đi lập lại. Càng thêm sợ. M cho là mình bị chứng trầm cảm mùa đông, bắt mình đi dạo ngoài trời, trong nhà giăng mắc đèn đóm khắp nơi, lại đưa cho mấy bài báo và sách liên quan đến chứng này để đọc. Đọc chán quá. Đọc lại mình. Mấy bài thơ năm 2006 toàn là chết chóc, lạnh lẽ, buồn, sợ. Chẳng lẽ xoá hết.

mộng mị

Hình như bão đã nguôi, nghe tiếng gió ngoài kia không còn ghê rợn như hồi chiều và suốt đêm qua. Ngủ chập chờn vì những giấc mộng đứt gãy chồng chéo. M cứ phải dỗ mình là không sao cả, ngủ đi. Nhưng anh cũng bị ác mộng. Bỗng nhiên anh bật dậy, mò tìm ở cuối giường rồi nằm xuống bảo chỉ là giấc mơ, anh mơ có gì đó quấn cổ chân anh. Trùng hợp kỳ lạ là lúc đó mình cũng mơ thấy chân mình bị dẫm. Có lẽ tấm comfort anh phủ thêm lên giường hồi tối tuột xuống cuối giường đè lên chân khiến cho mơ thấy vậy chăng. Có lần mình chiêm bao đang chay thì bị nắm giò kéo ngã, giật mình thức giấc thì thấy chân M gát trên chân mình khiến nó bị tê. Hy vọng cơn bão qua đi và thời tiết không quá tệ. Dự định hôm nay đi Portland.

Trời xui

Trời lại mưa và lạnh thêm. Cảnh và người cùng đeo sầu. Nghe nói phong trào nhà văn nhà thơ ở Việt Nam làm trang web cá nhân đang rộ lên, mừng lắm vì bạn bè mình đang cất lên tiếng nói riêng và độc lập. Không biết có ai có kế hoạch làm một trang cho Nguyễn Bạch Dương? Mình ở đây, cũng như những bạn bè ở ngoài Việt Nam, không có sẵn sách, thường tìm kiếm trên mạng, rải rác đó đây, việc thưởng thức không được liền mạch. Muốn gom thơ Nguyễn Bạch Dương vào một trang, vì thơ anh, cũng như con người anh, là cái 'bình thường quí hiếm' không dễ tìm thấy trong thời buổi hỗn loạn những cái 'làm mới', 'khác lạ', 'độc đáo', 'giật gân', hot', ... Hay ông trời xúi mình làm chuyện này nên trở lạnh âm u để mình không thể đi chơi như dự định chiều nay? (Viết tiếp vào buổi chiều)M có việc phải đi Vancouver, mình tính đi theo chơi. Nhưng trời này mà đi Canada chơi gì? Vậy là M lái xe đi mình ên, mình ở nhà tìm gom thơ Nguyễn Bạch Dương trên mạng. Không được bao ...

Nguyễn Bạch Dương

Hôm nay mới hay tin anh mất. Có lẽ giờ này xác phàm anh đã hoá thành tro bụi. Tôi chẳng thể nào thắp cho anh một nén nhang, cũng chẳng thể làm gì khác hơn ngồi đây buồn. Giận bạn bè không cho mình hay. Giận mình mấy bữa nay không đọc báo trong nước. Giận mình ở chi xa Sài gòn như vầy, bạn bè bệnh tật khó khăn rồi qua đời mình cũng không biết. Biết anh không còn giận hờn buồn vui nữa, anh cũng chẳng trách tôi vô tình tệ bạc, phải không anh? Mà sao lòng cứ nặng nề u ám.

Gió

Lần đầu tiên trong đời mình bị gió thổi bay, theo nghĩa đen hoàn toàn. Chẳng phải vì mình ốm ýêu mong manh như cánh hoa sao nháy, mà ngược lại, mấy tháng nay do ăn và ngủ là hoạt động chính nên lên cân đều đều, hiện nay nặng 55 KG, cộng thêm các thứ phụ tùng và quần áo ấm khi đi ra ngoài đường thì ít nhất cũng 60Kg, trông giống như bao gạo di động. Vì vậy mình phải tranh thủ mọi lúc thời tiết khả quan mà ra đường cho có vận động một chút. HÔm qua thấy trời tạnh mưa, thỉnh thoảng lại có chút nắng hửng lên, bèn xách giỏ đi chợ, đi bộ vì có một cái tiệm bán đồ ăn cách nhà ba con đường ngang, tiệm nhỏ nhưng có bán sữa là thứ mình định mua. Khi đi gió đã thổi lai rai - gió thổi lai rai suốt ngày đêm ở xứ này nên chẳng đáng chú ý. Đi nửa đừơng thì gió nổi lên đùng đùng, thổi thẳng vào mặt vào ngực khiến mình bước tới không được như thể bị một bức tường ép mình lùi lại. Khi gió dịu mình đi tiếp, gió to thì đứng lại. Mua sữa mua giấm xong thì gió đã trở thành cuồng phong, mấy người đi bộ ngoài...

cá sấu lên bờ

Hình ảnh
Hồi nhỏ, hồi còn ở xóm cũ phía sau bệnh viện Triều Châu, con nít tụi tui ưa chơi trò cá sấu lên bờ. Xóm vào mùa mưa hay bị ngập lụt, nhà nào cũng ráng đấp nền cao một chút và kê cục đá hay tấm ván ở trước cửa. Nhà trong xóm nhỏ san sát và đâu mặt đâu đít nhau, nên lòng hẻm hẹp té. Trò chơi cá sấu lên bờ đơn giản đến nỗi bây giờ tôi không biết sao hồi đó mình ghiền chơi dữ vậy? Đứa bị làm cá sấu phải đứng dưới lòng hẻm (nền đất, thường lầy lội hay sâm sấp nước mưa nước cống)Những đứa tham gia trò chơi phải kiếm đuợc 'bờ' là những cục đá tấm ván mà đứng và vỗ tay reo hò "cá sấu, cá sấu tùm beng!" rồi chạy thiệt lẹ từ bờ này qua bờ khác. Đứa nào đang lúc đổi bờ, chân còn dưới lòng hẻm mà bị cá sấu bắt được thì ... bị làm cá sấu. Nhớ trò chơi này vì vừa đọc cái tin cá sấu lên bờ trên tờ Hindu . Đại khái báo này đăng có một con cá sấu hoang dài một thước hai hồi hôm đã lừng lững bò vô nhà ông công chức sở giao thông ở đường Giáo Sư thị trấn Peerkankaranai,Ấn Độ, hù cả nhà ...

đầu vui đuôi dở

Hình ảnh
Ngày hôm nay bắt đầu bằng một niềm vui: tìm ra trên mạng một mớ hình ảnh và bài viết về nhà văn Sơn Nam , cả buổi sáng ngồi đọc lại những truyện ngắn trong 'Hương Rừng Cà Mau', một chút bâng khuậng, một chút bồi hồi với những ký ức về tía nuôi, lòng vui vì được tin ông vẫn minh mẫn ở tuổi 81. Buổi chiều đi ra tiệm Sách Làng nghe nhà văn Charles Frazier nói chuyện và ký tặng sách. Ông là tác giả cuốn sách nổi tiếng đã được làm thành bộ phim cũng nổi tiếng là Núi Lạnh (Cold Mountain.) Cuốn sách này biến ông thành triệu phú, và không còn bị nợ thúc đít, 10 năm sau ông mới cho ra đời cuốn thứ hai: "Mười ba trăng" (Thirteen Moons). Người đến dự đông chen, nhưng nhìn một nhà văn triệu phú hơi chán. Đây là cái hình chụp ông ta đang ký tên vào sách cho độc giả.

thơ Trần Hữu Dũng

Căn cứ vào ngày tháng ghi dưới bài thơ thì chúng được làm ra sau khi tác giả kết hôn và ly dị. Không biết sự có vợ hay mất vợ hay điều chi khác đã khiến cho thơ Trần Hữu Dũng hay hẳn ra. Có vẻ như anh vẫn còn băn khoăn về hạnh phúc, nhưng rõ ràng là anh đã ngộ ra thơ. Nhớ thơ anh làm trước đó sao mà vật vã. Bây giờ thơ anh tuôn chảy tự nhiên và dồi dào, không màu mè mà phong phú. Lượm được mấy bài này đâu đó trên mạng gom về đây khi nào rảnh nữa thì gom tiếp thơ bạn bè cũ về đây để cho bạn bè mới tiện đọc. Trời đang vào đông, ngày ngắn xám xịt và lạnh, biết làm gì khác cho vui?

Canh lửa

Nhớ những ngày mưa dầm ở dưới quê hồi còn bà ngoại, bếp lúc nào cũng có lửa, nếu không phải ‘cao điểm’ nấu nướng trước bữa cơm chiều thì vẫn có cái gì đó đang đặt trên ông lò: hoặc ấm trà quế, hoặc nồi hầm măng… Lúc rảnh rỗi bà đi quơ củi trong vườn hay trên rẫy, thứ gì chụm bếp được đều quơ về chất bên hè, cho nên có đủ thứ củi từ tàu lá cau khô, cành tre, rơm rạ, gốc sim… Bà ngoại biết rõ củi nào cháy ra sao, nên bà có kỷ thuật chụm củi tiết kiệm mà bếp lúc nào cũng ấm áp và sáng sủa: khi cần lửa to để chiên xào thì chụm lá và cành nhỏ, khi cần hầm lâu thì mấy cục củi gốc u nần xấu xí cháy thành những cục than đỏ hỏn suốt đêm. Bà có dạy mình đại khái: tính trước rồi mới liệu mà làm. Kho, xào, luộc, chiên, hấp, mỗi kiểu cần củi lửa khác nhau. Biết sắp xếp trước sau đâu đó thì dễ ợt. Nhưng như nhiều thứ ‘dễ ợt’ khác của bà, không ai khác ngoại trừ bà có thể làm được, hoặc có thể làm gọn ơ, dễ ợt như bà. Ngày còn bà mình chỉ là một đứa con gái mới lớn đểnh đoảng, những điều bà dạy bảo ...

tóc bạc thưa rằng

Cây liễu bên kia đường giống mình – hay mình giống nó? - ở chỗ mấy hôm nay lá/tóc rụng phát khóc. Trước trận bão tuyết cây vẫn còn lơ thơ lá dù đã úa. Tuyết rơi đã đông lạnh chúng trên cành, hôm qua nay tuyết tan chúng bèn thi nhau rụng. Tóc mình cũng đã nửa bạc nửa đen mấy năm nay, cứ đến mùa đông thì lại rụng thêm một mớ tóc đen để xuân sang thì tóc bạc mọc lên lỉa chỉa. Chẳng biết đó là hiện tượng tư nhiên và cũng xảy ra cho những người khác, hay mình bị trục trặc cái gì đó, bị thực-vật-hoá chẳng hạn. Sáng nay chải tóc nhìn những sợi tóc rơi sóng soãi trên bàn, nhớ mang máng bài thơ hình như có tựa Tóc Bạc Thưa Rằng của Bùi Giáng (nhớ của Bùi Giáng vì chữ ‘thưa rằng’ ấy) Một bữa trăng sao Xuống rừng rú dại Một bữa trời trăng Buồn không thể nói Cầm gương lên hỏi Tóc bạc thưa rằng Trời đất cách ngăn Ðừng mê con gái Bực quá liền quăng Tấm gương xuống đất Vẫn nghe mãi rằng - Ðó là sự thật! Hồi còn ‘con gái’ mình thủ bài thơ này để đế mấy ông già ghẹo mình. Bây giờ thì đọc lại tự giễu...

bão qua thành phố

Thư nhà và thư bạn bè nhận được hôm nay đều kể chuyện bão thổi qua thành phố cùng toàn miền nam. Người nhà và người quen biết của mình ở thành phố không ai bị thiệt hại nhiều, nhưng ở chỗ khác người khác gặp những thảm cảnh đau lòng. Đọc tin cả trăm người chết và những tin liên quan đến cơn bão trên các báo mạng càng thêm buồn. Cả ngày chẳng làm được gì cả.

web và blog

Đọc trên evan hôm nay: (thu Nguyệt) bỏ ra 2 tháng để chuẩn bị và có lẽ trước mắt là mỗi tháng phải chi phí cho trang web khoảng 700.000 đồng (chưa kể tiền thi công trang là 4.000.000 đồng). Quỉ thần ơi! Thu Nguyệt ơi! Mắc gì mà tốn tiền dữ vậy? Bây giờ có vô số blog và website không tốn tiền gì hết (như cái blogger này nè). Nhưng nếu có tiền múôn giúp công ăn việc làm cho các anh em thiết kế Web thì âu cũng là tạo duyên lành. Web với blog hiện nay đều có chung tình trạng lạm phát, hàng triệu website và hàng triệu blog ra đời và tồn tại trong cõi lãng quên, hay cõi 'không ai biết đến'. Sự phổ biến của một website hay một blog không ở cái bề thế của nó là website hẳn hòi hay chỉ là 'nhật ký trên mạng' mà do nhiều yếu tố khác hợp thành. Đối với người viết văn làm thơ muốn thực hành tự do sáng tác, tự do phổ biến tác phẩm, thì blog có lẽ tiện hơn vì dễ xài, dễ cập nhật, dễ góp ý, dễ tiếp cận. Blog phát triển mạnh trong vài năm qua vì đó là cách thức thể hiện tự do ngôn luậ...

cây thông non

Hình ảnh
Đây là cây thông non 'thưở ban sơ mới về' nhà mình chiều hôm qua, chưa bị tỉa tót và trang hoàng. Nó toả mùi thơm khắp nhà khiến suốt đêm mình chập chờn chiêm bao những chuyến đi Đà Lạt dạo chơi đồi thông. Mình thích nó tự nhiên như vậy, chỉ như vậy cũng đã đẹp rồi. Nhưng sau khi ăn cơm tối xong M bắt đầu đem đèn đóm ra giăng mắc, rồi bưng từ dưới hầm lên một cái thùng bự đựng những thứ đồ trang hoàng anh giữ gìn từ thời thơ ấu đến giờ để cho mình treo lên cây. Vừa làm vừa xin lỗi cây thông non và an ủi nó: thôi kệ, nhập gia tùy tục.

trăng

Hồi khuya thức giấc vì ánh trăng rọi qua cửa sổ sáng trưng. Nhìn lên trời vẫn thấy mây bàng bạc, nhưng mấy đám mây lặng lẽ trôi, nên trăng khi ẩn khi hiện. Trăng chưa tròn lắm, mà kỳ lạ, ánh trăng sáng vô cùng, và tuyết quanh nhà phản chiếu ánh trăng phủ lên cảnh vật một vẻ huyền bí cổ tích. Lại thao thức không ngủ được. Bèn dịch tiếp thơ Yeats.

ngựa chạy tên bay

Trời đất ơi! Tháng 12 rồi! Hứa với B.N. sẽ nộp bản thảo quyển sách mới vào cuối tháng 11, mà bây giờ tháng 12 rồi. Trời đất ơi, sao thời gian qua lẹ vậy? Hồi nhỏ mình viết câu này để trên vách chỗ hay ngồi học bài: Lan ơi chớ nên rông dài Thời giờ ngựa chạy tên bay Bây giờ thời giờ không bay không chạy như con nhỏ mười mấy tuổi nữa, mà biến đi bằng tốc độ ánh sáng. Chắc là phải làm thơ về đề tài này. Nhưng đợi soạn xong bản thảo cho BN đã.

Rơi xuyên lòng đất

Trong số 10 cuốn sách được báo New York Times đánh giá là hay nhất năm 2006 có một quyển khiến mình chú ý , là cuốn hồi ký Rơi Xuyên Lòng Đất (FALLING THROUGH THE EARTH - A Memoir) của Danielle Trussoni. Lý do: tác giả viết về người cha từng là lính Mỹ ở Việt Nam, từng làm công tác ... nhảy xuống lòng địa đạo Củ Chi để giết Việt Cộng. Bài điểm sách (cũng trên tờ báo này, in hồi tháng 3/2006) bắt đầu như vầy: "Tháng hai năm 1968, 'một gã trai tỉnh lẻ kênh kiệu xuất thân từ một gia đình cho rằng chiến tranh sẽ luyện gã thành một đấng nam nhi' tên là Daniel Trussoni đã đến Việt Nam. Thay vì yên phận một thằng lính quèn ưa ca cẩm của Sư đoàn 25 Bộ binh, gã lại xung phong nhận một 'đặc nhiệm tự sát' có thể sắm cho gã chút đỉnh hào quang và lương lậu khá hơn. Cái giá mà gã, và gia đình gã, phải trả là chủ đề của quyển hồi ký..." Theo bài điểm sách thì có vẻ cuốn sách thuộc loại chống chiến tranh. Đang lúc tuyết phủ quanh nhà mình kiếm cuốn này đọc cho biết.