Canh lửa

Nhớ những ngày mưa dầm ở dưới quê hồi còn bà ngoại, bếp lúc nào cũng có lửa, nếu không phải ‘cao điểm’ nấu nướng trước bữa cơm chiều thì vẫn có cái gì đó đang đặt trên ông lò: hoặc ấm trà quế, hoặc nồi hầm măng… Lúc rảnh rỗi bà đi quơ củi trong vườn hay trên rẫy, thứ gì chụm bếp được đều quơ về chất bên hè, cho nên có đủ thứ củi từ tàu lá cau khô, cành tre, rơm rạ, gốc sim… Bà ngoại biết rõ củi nào cháy ra sao, nên bà có kỷ thuật chụm củi tiết kiệm mà bếp lúc nào cũng ấm áp và sáng sủa: khi cần lửa to để chiên xào thì chụm lá và cành nhỏ, khi cần hầm lâu thì mấy cục củi gốc u nần xấu xí cháy thành những cục than đỏ hỏn suốt đêm. Bà có dạy mình đại khái: tính trước rồi mới liệu mà làm. Kho, xào, luộc, chiên, hấp, mỗi kiểu cần củi lửa khác nhau. Biết sắp xếp trước sau đâu đó thì dễ ợt. Nhưng như nhiều thứ ‘dễ ợt’ khác của bà, không ai khác ngoại trừ bà có thể làm được, hoặc có thể làm gọn ơ, dễ ợt như bà. Ngày còn bà mình chỉ là một đứa con gái mới lớn đểnh đoảng, những điều bà dạy bảo lọt trớt quớt từ tai này sang tai kia. Bây giờ mình nấu nướng bằng lò điện có nút điều chỉnh nhiệt độ, vậy mà món này khét món kia rục món nọ nửa sống nửa chín.

Bài đăng phổ biến từ blog này

Vượt qua cơn sốc

Ma không chồng

2222