trầm cảm mùa đông

Rốt cuộc không đi đâu hết. Thời tiết xấu, xe hư, người mệt. Ở nhà nhưng vẫn cảm thấy bất an. Không biết tại sao mấy ngày nay cứ lo âu rầu rĩ. M mướn phim hài về cho mình coi, cũng không cừoi được, nhưng xem phim nửa chừng thì chợp mắt có lẽ được một tiếng đồng hồ, vì lúc mở mắt ra phim vừa hết. Làm thơ mộng mị. Biết là nên suy nghĩ lạc quan như vầy: hàng triệu ngừoi bị mất điện vì cơn bão hôm qua đang chịu cảnh lạnh lẻo tăm tối, mình bình yên vô sự trong căn nhà ấm áp và sáng sủa, thì cám ơn trời đất và hưởng cái may của mình và nên biết mình hạnh phúc. Nhưng biết là một chuyện, cảm giác là một chuyện khác. Đọc sách. Không tập trung được. Viết. Chỉ viết được những câu chữ rối loạn lập đi lập lại. Càng thêm sợ. M cho là mình bị chứng trầm cảm mùa đông, bắt mình đi dạo ngoài trời, trong nhà giăng mắc đèn đóm khắp nơi, lại đưa cho mấy bài báo và sách liên quan đến chứng này để đọc. Đọc chán quá. Đọc lại mình. Mấy bài thơ năm 2006 toàn là chết chóc, lạnh lẽ, buồn, sợ. Chẳng lẽ xoá hết.

Bài đăng phổ biến từ blog này

Vượt qua cơn sốc

Ma không chồng

2222