tóc bạc thưa rằng
Cây liễu bên kia đường giống mình – hay mình giống nó? - ở chỗ mấy hôm nay lá/tóc rụng phát khóc. Trước trận bão tuyết cây vẫn còn lơ thơ lá dù đã úa. Tuyết rơi đã đông lạnh chúng trên cành, hôm qua nay tuyết tan chúng bèn thi nhau rụng. Tóc mình cũng đã nửa bạc nửa đen mấy năm nay, cứ đến mùa đông thì lại rụng thêm một mớ tóc đen để xuân sang thì tóc bạc mọc lên lỉa chỉa. Chẳng biết đó là hiện tượng tư nhiên và cũng xảy ra cho những người khác, hay mình bị trục trặc cái gì đó, bị thực-vật-hoá chẳng hạn.
Sáng nay chải tóc nhìn những sợi tóc rơi sóng soãi trên bàn, nhớ mang máng bài thơ hình như có tựa Tóc Bạc Thưa Rằng của Bùi Giáng (nhớ của Bùi Giáng vì chữ ‘thưa rằng’ ấy)
Một bữa trăng sao
Xuống rừng rú dại
Một bữa trời trăng
Buồn không thể nói
Cầm gương lên hỏi
Tóc bạc thưa rằng
Trời đất cách ngăn
Ðừng mê con gái
Bực quá liền quăng
Tấm gương xuống đất
Vẫn nghe mãi rằng
- Ðó là sự thật!
Hồi còn ‘con gái’ mình thủ bài thơ này để đế mấy ông già ghẹo mình. Bây giờ thì đọc lại tự giễu mình, nhưng quả thiệt là ‘buồn không thể nói.’
Sáng nay chải tóc nhìn những sợi tóc rơi sóng soãi trên bàn, nhớ mang máng bài thơ hình như có tựa Tóc Bạc Thưa Rằng của Bùi Giáng (nhớ của Bùi Giáng vì chữ ‘thưa rằng’ ấy)
Một bữa trăng sao
Xuống rừng rú dại
Một bữa trời trăng
Buồn không thể nói
Cầm gương lên hỏi
Tóc bạc thưa rằng
Trời đất cách ngăn
Ðừng mê con gái
Bực quá liền quăng
Tấm gương xuống đất
Vẫn nghe mãi rằng
- Ðó là sự thật!
Hồi còn ‘con gái’ mình thủ bài thơ này để đế mấy ông già ghẹo mình. Bây giờ thì đọc lại tự giễu mình, nhưng quả thiệt là ‘buồn không thể nói.’