bùi ngùi
Hai năm trước, lúc đi chơi Tết ở miền Tây, mình đã nghe mấy anh xe lôi than thở chuyện nhà nước đang dẹp xe lôi, mình bèn chụp hình chiếc xe lôi làm kỷ niệm, cũng để làm tư liệu, bằng chứng cho sự sáng tạo và cần cù của dân mình. Hồi đó mình dán hình lên blog Tết Sài Gòn, viết mấy câu ghi chú bằng tiếng Anh, vì cái blog đó chủ yếu là để cho đức ông chồng học tiếng Việt hoài mà vẫn mù chữ Việt có thể đọc hiểu. Tết năm đó vợ toát mồ hôi trong nắng gió miền Tây Nam bộ còn chồng thì trùm chăn trong tuyết giá Đông Bắc Mỹ, nên phải nhờ cái blog đó làm cầu thông tin. Về sau vì quên béng mật mã để vào blog nên thôi cập nhật, cũng không mở ra xem. Hôm nay đọc bài của Nguyễn Trọng Tín viết về xe lôi trên báo Sài Gòn Tiếp Thị, lòng bùi ngùi nhớ chuyện cũ. Nhớ 7 năm trước cùng M đi Cần Thơ chơi, ngồi xe lôi đi thăm nông trường, M lúc đó nghiên cứu về sinh thái môi trường hay gì đó ở những vùng trồng lúa nước. Y ngưỡng mộ từ cái xe lôi đến kiểu nhà sàn, cánh đồng lúa mênh mông đến cái hầm cá đa dụng của từng nhà, mình tưởng y mê mình nên yêu vùng đất mình yêu; ai dè bây giờ y đính chính là tại vùng đất đó mê hoặc nên y yêu mình. Bữa nay tóm tắt bài viết của Tín cho y nghe, y chép miệng: sự đời thay đổi. Nghe tức mình.