biển
Hôm nay trời nắng, ấm áp, có bạn đến thăm, bèn ra biển chơi. Bãi biển ở đây chỗ thì đá tảng chỗ thì sỏi nhiều màu. Mình đi dài theo bãi lượm gần một chục viên sỏi đen tuyền. Nước biển trong vắt, rong rêu vỏ sò ốc và gỗ trôi dạt tấp vô bãi nên trông cảnh hoang sơ. Đang mùa đông mà cũng nhiều người đi dạo. Nhìêu theo nghĩa là đi lững thững trên bãi thỉnh thoảng gặp một hai người khác cũng lững thững đi, chừng nửa tiếng đồng hồ thì đếm được chừng một tá người. Có người chỉ đi hay chạy bộ một mình. Có người đi thành cặp, có người đi với con chó. Tỷ lệ trung bình là cứ một người đi với người thì có một người đi với chó. Ở công viên hay trên đường phố mà chó ị thì chủ nhân phải hốt vô bao đem về. Ở bãi biển thì khỏi. Nên mình vừa đi vừa ngó xuống chân. Vừa đi vừa nhớ biển xứ mình. Nhớ lần đó đi chơi bãi biển Đồi Hồng, ngủ nhà sàng (không có nhà tắm), sáng sớm đi dạo ngoài bãi biển, cũng phải vừa đi vừa ngó xuống chân.Nhưng thôi, không nói chuyện mất vệ sinh nữa. Biển đẹp. Đang mùa đông nên chẳng có mấy tàu thuyền, biển có vẻ mênh mông trống trải. Nhà nghỉ ven biển đóng cửa im lìm. Nhà hàng ven đường cũng không có mấy thực khách. Gặp một băng ghế đặt dưới tán cây dương, ngồi ngắm biển. Dưới chân ghế có bia tưởng niệm một người chết năm 42 tuổi, một người chết năm băm tám tuổi. Không biết tại sao chết. Ngồi nhìn biển nghĩ lan man đến chết sống. Một hồi gió lạnh quá, tay chân run lập cập, răng đánh bò cạp. Nhận ra mình suy nghĩ kiểu cóc sợ chết, chỉ sợ lạnh.