Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 11, 2006

lạnh phá kỷ lục

Hình ảnh
Hoá ra mấy bữa nay mình đang trải qua một đợt lạnh lịch sử! Hồi sáng này nhiệt độ do đài khí tượng đo là 8 độ F, gió thì lạnh đến âm 23F, cái gió bắc cực này mới cho cái cảm giác lạnh thực sự. M nhà ta ỉ i là dân lớn lên ở vùng núi tuyết, đi dạo trong tuyết một hồi về tái mét, nằm trùm mền phát biểu rằng từ hồi nào giờ chưa từng thấy xứ này lạnh dữ vậy. Anh còn nhớ trận bão tuyết năm 1996, anh đi chơi ở VN về, tuyết ngập các xe đậu trong bãi khiến anh không sao tìm được xe mình, vả lại đường xá cũng ngập tuyết đến nỗi không thể lái xe, anh đành phải ở trong khách sạn mấy ngày. Nhưng trận ấy tuyết nhiều chứ không lạnh lắm. Theo báo Bellingham Herald thì trận lạnh khủng khiếp gần đây nhứt xảy ra năm 1985, và trận lạnh mấy bữa nay đã phá kỷ lục trận lạnh năm đó! Lý do trời lạnh như vậy mà M còn 'đi dạo' ấy là vì mấy con chim. Anh nói tuyết phủ kín mọi thứ như vầy thì chim chóc không kiếm được thức ăn, chúng có thể chết đói. Nên anh lội tuyết đi mua thức ăn cho chim! Cái lồng đựng...

Hoàng thi Như Hương

Bài ĐÊM VÙNG SÂU trong chùm thơ Hoàng thị Như Hương gởi cho mình khiến mình thẩn thờ cả buổi chiều. Cái vùng sâu đó mình đã từng sống một thời gian, cũng lâu lắm rồi, khoảng mười năm trước khi bài thơ này được làm, và thời điểm ghi dưới bài thơ cũng đã cách nay 8 năm rồi. Không biết bây giờ ở những vùng sâu ấy ra sao? Đêm vùng sâu Đặc như một tấm phông đen Mưa miền núi Tưởng chừng không hề dứt Ngồi nghe mưa Nghe bao điều ray rứt Hòn đất sụt sùi vỡ tan Người dân nghèo vùng đất bazan Đất màu mỡ Sao người nghèo mãi? Anh mắt nào mở to khắc khoải Chong thăm thẳm đêm dài... Đêm vùng sâu Tỏa đốm sáng leo lét ngọn đèn dầu Cậu bé con - nghỉ hè - về quê Học vi tính bằng sách Đêm vùng sâu ngờ nghệch Hun hút dài - đợi dẫm nắng ban mai. (1998) Bài HỎI NHAU cũng là một bài thơ xúc động và khiến suy nghĩ. Yên ắng lâu rồi tiếng pháo tiếng bom Tiếng đùng đoàng đêm vắng Hố bom xanh trong phẳng lặng Thuyền lá tre chở lịch sử sang trang Chiến tranh hẳn lụi tàn? Đó đây những cánh rừng chẳng còn xanh nổ...

nhà

Hình ảnh
Ngày hôm qua tuyết rơi dày 3 tấc, ngày hôm nay dự báo tuyết còn tiếp tục rơi đến chiều rồi trời sẽ trong dần thậm chí có nắng vào ngày thứ tư nhưng sẽ càng lúc càng lạnh hơn, đêm nay và đêm mai nhiệt độ có thể xuống tới 12 độ F, khoảng âm 11 độ C, niềm hy vọng mong manh là vào thứ năm nhiệt độ có thể vươn lên mấp mé 0 độ C. Có lẽ đám tuyết này sẽ nằm ì trên đất chừng 1 tuần lễ nữa. Và cho dù arugula vô địch chịu lạnh cũng khó bề sống sót sau một tuần lễ 'vùi chôn thân phận' trong lạnh giá tối tăm. Dẫu tuyết tan vào tuần sau thì đêm tháng 12 dài đăng đẳng cũng không hứa hẹn chút nắng nào cho rau cỏ hồi dương. Đành làm thơ an ủi như vầy: Sau cơn mưa Sài Gòn trời lại sáng chắc chắn cho dù đang ảnh hưởng áp thấp nhiệt đới từ Biển Đông hay gió mùa Ấn Độ Dương hay biến đổi thời tiết toàn cầu hay en ni nô hay Việt Nam gia nhập WTO trời lại sáng và nóng như thư nhà cho biết Ở nhà ai cũng hỏi tuyết rơi rơi rơi rơi rơi rơi rơi rơi rơi rơi hoài mình có sao không? Mình có sao không? Khôn...

Tuyết

Hình ảnh
Tuyết rơi cả ngày, lại làm bánh mì, lại xem phim (DVD). Khoảng giữa trưa M ra sân xúc tuyết, mình cũng ra thăm vườn rau. Hởi ơi, tuyết ngập tới đầu gối, chỗ nào cũng trắng xoá không thấy dấu hiệu của ngọn rau cọng cỏ nào hết!

007

Hình ảnh
Chiều hôm qua M đổi gu, nhứt định đi coi một cái 'dumb movie' như Cassino Royale chẳng hạn. Rạp đông, và đúng như M dự đoán, đầy 'bọn trẻ'. Tụi nó đang được nghỉ lễ mà. Tụi nó đi từng cặp hay cả đám, đứa nào cũng bưng khư khư trong tay cái lon bắp rang bự bằng cái xô và cái lon nước ngọt cở một lít. Phim chua chiếu, M chưa ngồi xuống ghế vội, đứng giữa rạp nhìn quanh, xong rồi kết luận: Mình có thể về được rồi. Chỉ cần nhìn đa số khán giả là đủ biết chắc phim này 'dumb'cỡ nào. Ai mà cắt nghĩa được chữ 'dumb' M dùng, nếu nói với 'bọn trẻ' chắc chắn chúng chẳng hiểu. Phim hấp dẫn ngay từ phút mở màn với một pha rượt đuổi ác liệt kéo dài đến sốt ruột, và kết thúc cũng bằng một pha săn đuổi ác liệt. Dĩ nhiên giữa hai pha săn đuổi mở màn và kết thúc là những cuộc săn đuổi đánh đấm bắn súng vật lộn liên tục. Thực ra phim cũng hay chứ. Chiều thứ bảy mùa đông ở xứ này còn cách giải trí nào hay hơn là chui vô rạp hát hít thở mùi bắp rang bơ và để cho đầu ...

Tuyết đầu mùa

Hình ảnh
Sáng thứ bảy của một tuần lễ ăn chơi mệt mỏi, mình thức sớm nhưng không thèm dậy, nằm nghe thân thể mình nhõng nhẻo trong chăn nệm. Khi trời hửng sáng nhìn ra cửa sổ mới hay hồi khuya tuyết rơi. Đợt tuyết đầu tiên đánh dấu mùa đông đã đến. Nhưng trời chưa đến nỗi lạnh lắm, còn trên độ đóng băng, nên bây giờ tuyết trên các cành cây đang tan và nhễu từng giọt , từng giọt từng giọt nước trong veo tụ ở chót cành cây rồi thong thả rơi, coi cũng hay. Bèn chụp một cái hình trước khi tuyết lại tan hết. M nói tuyết rơi thì còn ấm, ngày mai khí lạnh tràn tới sẽ quét sạch hết mây, không còn mưa hay tuyết nữa, trời sẽ trong veo, nắng sẽ rực rỡ, nhưng nhiệt độ sẽ xuống tới âm 10C, lúc đó mới thiệt là lạnh!

bận

Tuần lễ này hơi bận. Mẹ chồng từ Portland đến chơi nhân lễ Thanksgiving. Thứ hai dọn dẹp nhà cửa, chuẩn bị phòng ốc cho bà, và mua sắm vật thực để có thể tiếp đãi bà chu đáo. Thứ ba đón bà. Bữa nay thứ tư định đưa bà đi biển chơi, nếu trời ngưng giông gió, mưa và lạnh một chút thì không sao, bà sinh trưởng ở vùng đông Oregon nên không sợ lạnh. Rồi ghé khu bảo tồn của thổ dân, định mua cua về làm bữa cơm chiều, bà giống mình khoái cua. Nếu không có cua thì sẽ ăn tiệm. Thứ năm sẽ là ngày má chồng nàng dâu thi tài nấu ăn. Thứ sáu bà sẽ về.

nhớ

Thức giấc vì tiếng gió gào rợn người. Trời vẫn còn tối thui. Trong lúc mơ màng nửa tỉnh nửa mê, tôi nhớ hồi mẹ mới mất tôi ở với bà ngoại. Tôi nhớ ban đêm mưa gió ở nhà ngoại nghe dễ sợ lắm, vì nhà trong vườn mỗi khi có gió lớn là cây cối nghiêng ngã, cành lá quật đập nhau, tạo thành tiếng ào ào, ù ù, rạt rạt, xào xào. Mưa miền đông cũng nhiều sấm sét, cứ chốc lát tiếng mưa rào rào lại bị đập tan tành bằng những chuỗi sấm động ầm ầm đùng đùng. Tôi nhớ đêm nghe sấm động gió gào nước trút, tôi sợ quá, rúc vào lòng bà ngoại. Trong mơ màng tôi nghe Bà rì rầm cầu "Trời thương Phật xót, cho sấm im bão lặng gió tạnh mưa hoà..." Nhà này cách biển chừng một cây số, gió cũng dễ sợ. Sao tự nhiên nhớ bà ngoại, không ngủ lại được.

Edge

Chữ 'edge' theo tự điển có nghĩa là 'lưỡi, cạnh sắc, bờ, gờ, rìa, bìa, lề (rừng, sách), đỉnh, sống (núi), tình trạng nguy khốn, lúc gay go, lúc lao đao ...' Đang dịch thơ Gary Snyder , loay hoay với chữ 'edge'trong câu 'Edge of the light' cả buổi. Ban đầu theo mạch thơ mình dịch 'nơi nhập nhoà tối sáng', nhưng câu này không sắc như nguyên tác, muốn dịch sát 'mép (của) ánh sáng', hay 'lưỡi (của) ánh sáng', vẫn không ổn. Nhưng phải để tạm nó quá một bên để làm việc khác. Hôm nay theo dự báo thời tiết thì mưa tạnh được chốc lát, nên tính ra vườn dọn dẹp. Từ sau cơn bão hôm kia, mình chưa ra khỏi cửa nhà, nhìn qua cửa sổ thấy cảnh vườn buổi tàn thu mà ngao ngán.

Yeats

Đang buồn. Không muốn viết gì hết. Đọc báo cho đỡ buồn. Báo địa phương đăng về cuộc biểu tình nằm của 160 sinh viên trong trường đại học Western Washington. Các sinh viên này trùm mình bằng những cái bao ny lông màu đỏ máu nằm sóng sượt trên sân trường (sân này hình vuông lát gạch đỏ nên gọi là Red Square). Nằm một hồi để gây ấn tượng về sự giết chóc đẫm máu đang xảy ra ở Iraq, các sinh viên này đứng dậy nắm tay nhau tạo thành một vòng tròn khổng lồ rồi đồng thanh hô vang "Chấm dứt giết chóc! Chấm dứt chiến tranh!" Lướt qua các báo Việt Nam trên mạng, báo nào cũng đăng hình Bush đang ở Việt Nam. Buồn quá đem thơ người ta ra dịch chơi. Dịch mấy bài thơ ngắn của Yeats.

Nhân có chim sẻ về

Trong tập thơ mới xuất bản Nhân Có Chim Sẻ Về của nhà thơ Chim Trắng có bài Đã Biển như vầy Thôi cạn rồi Tàu đã biển Trắng xa khơi ... Sông không cạn Nước vẫn đầy Con tàu run rẩy Khói và sóng... khơi xa. Không có con tàu nào cả Mắt em chưa nguôi mấy phía bên đời Tôi vẫn hiểu Dẫu mãi đứng nhìn một miền trắng xóa Không thể quên điều gì. Mạo muội bình thơ chơi: Ý tứ ngôn từ cho thấy nỗ lực tìm tòi sáng tạo của nhà thơ. 'Tàu đã biển' hiển nhiên 'biển' là động từ. Dùng một danh từ như một động từ là điều khả dĩ trong cấu trúc câu Việt ngữ, nó khiến cho câu thơ hàm súc nhiều tầng ý tứ: 'tàu đã biển' có thể hiểu là tàu đã đi biển, ra biển, chìm xuống biển, nhoà trong biển, nhập thành biển. Dùng danh từ 'biển' làm động từ đã rút ngắn câu chữ mà lại kéo dài trí tưởng tượng của người đọc, và dành cho họ sự cảm nhận theo ý riêng, cách riêng, kinh nghiệm riêng của mình đối với biển và bài thơ. Sự gọn lỏn của câu thơ còn gây hiệu...

Beat

Chiều chủ nhật có một buổi đọc thơ và chiếu phim ở tiệm Sách Làng (Village Books) nhân kỷ niệm 50 năm tập thơ Howl của Allen Ginsberg ra đời. (Loay hoay kiếm xem Hoàng Hưng dịch ‘Howl’ ra cái gì, vì anh là dịch giả có thẩm quyền dịch Allen Ginsberg mà, nhưng trong tập thơ Mỹ hiện đại do anh chủ xị không có bài ‘Howl’, mình không dám ăn hớt, đành để nguyên chữ ‘Howl’ ai hiểu sao thì hiểu, vả chăng, độc giả Mỹ còn không chắc hiểu nữa là.) Vùng Bellingham này vào thập niên sáu mươi của thế kỷ trước là một thiên đàng của dân hippie hay những người phản kháng lại, đối nghịch lại khuôn vàng thước ngọc của nền văn hoá Mỹ thời đó, gọi là counter-culture. Bây giờ thì cái ngịch phản văn hoá ấy đã trở thành một thứ văn hoá, hay nhãn hiệu văn hoá của vùng này, có triển vọng trở thành thương hiệu vào một ngày không xa khi ngành du lịch ở đây phát triển. Năm ngoái nhà thơ Gary Snyder đến đây đọc thơ, cũng do Sách Làng tổ chức nhưng phải mướn hội trường của trường trung học để có chỗ cho đám khán giả...

Nữ hoạ sĩ Việt Nam

Trong thông báo về cuộc triển lãm nghệ thuật của các nữ hoạ sĩ Việt Nam dự định sẽ luân lưu trưng bày ở sáu viện bảo tàng mỹ thuật ở các nơi khác nhau trên nước Mỹ có một đoạn tạm dịch như vầy: "Cuộc triển lãm thăm dò xem làm một phụ nữ sống ở Việt Nam ngày nay nghĩa là thế nào. Cuộc triển lãm không chỉ bày ra ánh sáng một quan điểm vốn không được coi là chính thống trong văn hoá Việt Nam, mà còn được thể hiện qua cách nhìn của chính những người phụ nữ, những người lâu nay hầu như bị phớt lờ trên cộng đồng quốc tế." Mình chú ý đến thông tin này vì trong số 10 nữ hoạ sĩ Việt Nam tham dự vụ này có hai cô em mình yêu mến là Ly Hoàng Ly và Nguyễn thị Châu Giang. Ai múôn xem thêm chi tiết về tiểu sử, tác phẩm của các nữ hoạ sĩ tham dự triển lãm này thì vào đây .

nướng bánh mì

Công thức làm bánh mì không nhồi nằm trong danh sách 10 bài được email nhiều nhứt liền tù tì cả tuần nay của tờ New York Times, có vẻ như thiên hạ nhân khi mưa gió ì xèo hè nhau làm bánh mì. M cũng gởi cho mình công thức đó và bài báo tán tụng cách làm bánh mì này. Mình tin vào lời cam đoan là không thể nào làm trật được, cái bánh dở nhứt mình làm cũng vẫn ngon hơn bánh mua ở tiệm. Vậy thì mình làm. Cái đầu tiên mình chăm chăm làm đúng bài bản, kết quả không đến nỗi nào, chẳng qua cái nồi của mình nhỏ nên cái bánh không đủ chỗ để nở hết cở. M khen lấy khen để, mình khoái quá làm tiếp. Cái thứ hai này mình để trong cái nồi to quá cở nên bánh nở chè bè chứ không vun lên, hình dạng ngó mắc cười nhưng bánh vẫn ngon! Mình có phần nào tự tin bèn bắt đầu sáng tạo. Cái bánh thứ ba mình dùng bột thô nguyên chất (whole wheat flour) và nắn nó thành hình dài dài chứ không vo thành cục tròn, lại để trên mâm nhôm chứ không để trong nồi đậy kín, kết quả là bánh giống như que củi đen thui và cứng đế...

hết ý

Nếu lại ghi ‘trời vẫn còn mưa’ thì không còn gì chán hơn nữa. Mưa Mưa Mưa mưa mưa mưa mưa mưa mưa mưa! Mưa tỉ tê Mưa lê thê Mưa dầm dề Mưa suốt đêm dài mình trăn trở Mưa nức nở Mưa khổ sở Mưa như mộng vỡ trong lòng trời Ngày cũng mưa Ngày nào cũng mưa Mưa triền miên Mưa dạt mưa xiên Mưa dày mưa mỏng Mưa không sấm động Chỉ có gió lồng lộng Chỉ có gió gầm gào Chỉ có gió ngược ngạo trên cao Và gió cuốn ào ào dưới thấp Mưa Mưa Mưa mưa mưa mưa mưa mưa mưa mưa Mưa như trút Mưa day dứt Rồi mưa lay lắt Mưa lất phất Mưa thúi đất Cỏ cây khóc mùi mình dầm chân ở xứ mưa này trọn đời ư?

vẫn còn mưa

Hôm qua đi coi phim ‘Flags of Our Fathers”. Đến bãi đậu xe thấy xe đầy nhóc, M bảo mình vô rạp sắp hàng trong khi anh kiếm chỗ đậu xe. Nhưng hoá ra thiên hạ đi coi mấy phim khác, còn cái phim tụi này coi thì chưa tới 100 người ngồi rải rác trong một phòng chiếu phim nho nhỏ. Khi hết phim M ngồi nán lại xem phần ghi danh tánh những người tham gia trong bộ phim, mình thì xem khán giả lục tục ra về. Phần lớn là người cao tuổi, có vẻ như người hưu trí, trẻ hơn thì cũng sồn sồn, rất ít ‘giới trẻ’ thụôc lứa mười mấy đôi mươi. Mình nói với M lẽ ra bọn thanh niên lăm le đi làm anh hùng ở Iraq nên xem phim này. Anh nói ai ai cũng nên xem phim này. Phim hay. Sau đó tụi này đi ăn tối. Khi về nhà trời vẫn mưa lay lắt. Mình tắm rồi ngủ luôn nên không vô blog ghi chép gì cả. Hôm nay mưa vẫn lắc rắc. Dự báo trời sẽ còn mưa 10 ngày nữa!

arugula

Qua một đợt lạnh dưới độ đóng băng và một trận mưa dầm dề mấy ngày trời, mảnh vườn rau của mình te tua như miếng giẻ rách (lại bị ướt và mục) Lá cây rụng đè lên rau cải khiến mình tưởng không còn gì sống sót và cầm như mảnh vườn nghỉ đông sớm. Hôm nay thừa lúc trời tạnh ráo vào giữa trưa, mình ra vườn dọn dẹp lá rụng, thì thấy các thứ rau xà lách (lettuce) đều chết cóng hoặc chết mục, rau bó xôi (spinach) có vẻ sống sót nhưng lá bị giập nhiều, hành cũng gục xuống tuy không chết. Chỉ có bọn arugula là vẫn sống sởn sơ. Mình bèn dọn đám rau cải chết hoặc gần chết để cho bọn arugula tha hồ phát triển. Chắc là mùa đông này chỉ ăn được mỗi món arugula từ mảnh vườn của mình. Làm được bài thơ haiku về arugula như vầy: tất cả lìa bỏ ta nhưng vẫn còn đó a ru gu la

nhớ nhà

Hình ảnh
Trời còn mưa lai rai, có khi tạnh và hửng lên chút nắng. Mình nhìn ra con đường trước nhà vắng hoe vắng ngắt, buồn muốn khóc. Giở hình Sài Gòn ra xem, có tấm hình này mình chụp ngã tư Nguyễn Tri Phương và An Dương Vương nhìn từ trên ban công lầu 3 chung cư mình ở. Lúc đó trời cũng vừa tạnh mưa, thỉnh thoảng vẫn lai rai rớt ba hột, người ta tan sở tan trường đang hối hả về nhà, nhưng xe cộ trên đường bị kẹt cứng. Mình đứng ngoài ban công định hóng gió mát. Không biết có cái gì đó trong không khí lúc ấy đã bị mình hít sâu vào phổi, rồi cứ vây bọc lấy trái tim mình, khiến nó dường như đập chậm hơn, khó khăn hơn. Em mình nói khí cac bô nít chứ gì. Có lẽ. Nhưng mấy năm qua rồi mà cái đó sao cứ lẩn khuất hoài trong ngực mình, và giờ đây bóp thắt trái tim mình.

lũ lụt

Sáng nay trời vẫn còn mưa dầm dề. Theo dự báo thời tiết thì sẽ mưa suốt ngày hôm nay và suốt ngày mai. Tờ báo địa phương Bellingham Herald ra ngày hôm nay đăng đến 2 bài về cơn mưa này, rằng mưa to mấy ngày nay khiến cho 2 xa lộ và mười mấy con đường trong vùng bị ngập nước phải ‘đóng’, không cho xe chạy, khiến cư dân đành ngồi nhà ngó nước sông Nooksack dâng cao hứa hẹn nhiều nơi nữa sẽ bị ngập lụt. Hôm qua nghe thông báo học sinh ở vùng bị lụt được nghỉ học, ông giáo M than thở rằng bọn trẻ bây giờ được cưng quá, hở ra là được nghỉ học. Chứ cái hồi ông còn đi học, ở tận miền đông Oregon ấy, mùa đông tuyết ngập lút đầu nhưng ai cũng phải duy trì sinh hoạt bình thường, xe không chạy được thì đi bộ (người ta có chân mà). Hồi nhỏ ổng đi bộ trong tuyết hàng cây số để đến trường là chuyện thường. Còn ở đây bây giờ hử? Hễ có bão tuyết là được nghỉ, mà trời mưa cũng được nghỉ tuốt. Hừm! Nhưng sau khi đọc 2 bài báo mới hay là trận lụt này đã vượt mức trận lụt kỷ lục năm 1993 gần nửa thước nướ...

mưa ấm

Sáng nay thức giấc nghe mưa gió gầm gào ngoài cửa sổ. Hình như đã mưa suốt đêm. Những hình ảnh trong chiêm bao hồi hôm loáng thoáng qua đầu rồi nhoà nhạt không sao cầm giữ lại được. Trong chiêm bao mình thấy quanh nhà toàn nước, mà không phải do mưa gió khiến ngập lụt, có cảm giác như tự nhiên nó vậy, rồi có mấy con rắn khổng lồ, nhưng mình không có cảm giác sợ hãi. Rồi sao nữa? Mình biết càng cố nhớ càng mau quên. Đành thôi. Dậy mở máy tính rồi ngồi nghe mưa rơi. Hàn thử biểu chỉ trên 10 độ C. So với đợt lạnh mấy hôm trước, khoảng âm 5 độ C, thì mưa ấm thật. Gió thổi từ Thái Bình Dương vào mang hơi hứơng của những cơn bão nhiệt đới. Viết tới chữ ‘mưa ấm’ lại nhớ nhà văn Trang Thế Hy. Hai chữ đó là của ổng, tựa của một truyện ngắn , hình như cũng được lấy làm tựa cả tập truyện. Mình đọc truyện đó hồi mới hăm mấy tuổi, chưa từng trải ‘sương, giá, tuyết’, chỉ biết mưa Sài Gòn, không lạnh thì mát, nên nghĩ ông già đặt cái tựa thiệt là hay và ‘câu khách’ - ngừơi đọc tất nhiên thắc mắc:tại...

bạn bè

Ngon lành! Nhờ khổ công tu luyện nên bữa nay đã dán được hình lên blog rồi. Bèn xé hình bạn bè ra dán lên mấy trang thơ của họ, này là Thanh Nguyên , này là Chim Trắng , này là Lưu thị Lương Nhân đó sửa sang trang thơ của họ cho đầy đủ và sáng sủa. Chỉ có một điều bất như ý là hình thức bài thơ của người ta có chỗ lồi chỗ lõm, có bài hình bậc thang, có bài hình sóng dợn... mà khi mình dán lên blog thì tất cả đều thẳng đuồn đuột, và tự động xếp ngay hàng thẳng lối. Vụ này để từ từ tính sau. Bây giờ đang khoái, để thì giờ đọc thơ sướng hơn. Bao giờ đọc thơ Thanh Nguyên mình cũng thấm thía. Nhớ lần đầu đọc tới câu 'lâm râm buồn' của bài thơ Ước Gì, mình phục lăn xuống sàn (nghĩa đen). Lúc đó mình đang đau bị chứng rối loạn tiêu hoá hay gì đó, bụng cứ đau lâm râm, không đau quặn thắt, không đau giật từng cơn, không đau cồn cào hay đau thấu tâm can, chỉ đau lâm râm, đủ để mình gắng gượng làm việc, đi đứng, nói cười, ăn ngủ như thường, để tạm quên nó, nhưng nó vẫn có đó, cơn đau lâ...

William Styron

Hôm William Styron chết, mình biết tin vì bất kỳ tờ báo lớn nhỏ nào ở Mỹ đều có bài viết – khá dài - về cuộc đời và văn nghiệp của ông. Mình không chú ý lắm, vì thiệt tình, mình chưa đọc tác phẩm nào của ông ta, chỉ loáng thoáng thấy tên ông trong một số bài lý luận phê bình đọc hồi còn đi học. Nhưng M có vẻ xúc động: “Một nhà văn anh ngưỡng mộ ghê gớm khi còn trẻ … Anh đọc hồi ký của ông ta về nỗi ưu trầm ‘Sự tối tăm có thể thấy được’ cách đây vài năm và thấy nó thực sự hấp dẫn. Một nhà văn lớn - - một bậc thầy của bi thương.” Nên mấy bữa nay mình đọc Styron. Có mấy cái thích bèn loay hoay dich sang tiếng Việt, nhưng chưa xong.

bổ sung

Loay hoay cả ngày hôm nay làm được mấy chuyện nhỏ: Thay tiếng Việt vô mấy chỗ có tiếng Anh, khiến cho mặt mũi các trang có vẻ Việt Nam hơn, thân quen hơn. Vẫn còn vài kỷ thuật mình làm ạch đụi vẫn không xong. Có lẽ phải từ từ mới rành rẽ được. Hiện giờ thì đã bổ sung được trang truyện và tạp văn . Mỗi trang mới có một hai bài, còn phải thêm nữa. Làm mấy cái này hơi mất thì giờ, nhưng đang lúc gió mưa lạnh lẽo ngoài trời, mình ngồi nhà chơi cái này cũng vui. Ngày mai mà trời còn mưa nữa, mình sẽ bày ra thêm trang bạn bè để đăng bài viết của người khác, và hoàn chỉnh trang dịch thuật. Ấy là mình định dịch những cái mình khoái và muốn chia sẻ với bạn bè không có sẳn bản gốc tiếng Anh để đọc (về văn chương nghệ thuật và văn hoá nói chung, chứ không định đăng bản dịch Harry Potter đâu.)

sửa đổi

Năm ngoái dạo này tôi gom thơ mình để đưa nhà xuất bản Văn Nghệ in một tập, tập thơ riêng đầu tay, lấy tựa của một bài thơ trong tập làm tựa chung: là mình . Tôi làm thơ đỡ buồn, in thành sách là để có quà tặng thân thích bạn bè. Ai thích thơ thì tôi sẵn sàng tặng. Tin loan truyền nhanh, mấy ngàn người gởi thư xin sách, mà sách chỉ in 500 bản, tặng vèo một cái hết ngay. Áy náy vì không đáp lại được thạnh tình của bạn đọc, tôi mượn tạm cái blog này để đăng thơ cho ai thích thì có thể đọc. Lúc đó phần vì dốt phần vì vội, nên thơ đăng lên luộm thuộm, ghi chép chữ Việt không dấu, chính mình còn mệt mỏi, nên chắc độc giả cũng ngao ngán. Vì không chăm sóc cái blog của mình thường xuyên nên mỗi lần muốn cập nhập thì lại quên cách thức, hay nhầm lẫn nọ kia, cuối cùng một sự cố tày trời xảy ra: tôi không sao log in vô cái blog của mình được nữa. Đành xù luôn cho đến bữa nay. Nhờ quới nhân giúp đỡ tôi lại mở được cửa vào nhà mình, và nhân có sẵn quới nhân ra tay giúp dọn dẹp cho ngăn nắp quang ...