Tuyết rơi cả ngày, lại làm bánh mì, lại xem phim (DVD). Khoảng giữa trưa M ra sân xúc tuyết, mình cũng ra thăm vườn rau. Hởi ơi, tuyết ngập tới đầu gối, chỗ nào cũng trắng xoá không thấy dấu hiệu của ngọn rau cọng cỏ nào hết!
Giữa hai hàng cây sồi già cao và rậm, hình như ai cũng tự động giảm tốc độ, bước thong thả. Ở khoảng giữa con đường lát gạch thẻ đã mòn và ngã màu đỏ sậm, hai người đàn ông khoác áo com-lê sóng bước, dường như nói chuyện với nhau, nhưng chẳng nhìn nhau, người nào cũng cúi mặt nhìn trước mũi giày của mình, như thể canh chừng viên gạch nào đó đột ngột trồi lên, vấp chân họ cho té chơi. Không thể để mất thể diện như vậy. Tác phong mô phạm, họ rõ là giáo sư. Bọn sinh viên thì nhìn là biết ngay: người nào cũng đeo một cái ba lô xề xệ trên lưng, có người còn cột lòng thòng ngang hông một cái áo khoác mỏng, vì trời đã chớm thu, buổi sáng hơi nhuốm lạnh, nhưng trưa vẫn ấm áp. Cuối con đường có một cô gái nhỏ, cũng đeo ba lô (to quá so với thân hình nhỏ nhắn), cũng cột áo khoác ngang hông (lòng thòng vì mới bắt chước). Gương mặt tròn, da ngâm ngâm, tóc đen chấm vai, trông như một cô bé mười bốn tuổi. Nhưng thực ra cô bé đã mười tám, được tuyển thẳng từ một trường trung học ở Miến điện vào trườ...
Nhân vật chính trong truyện Kiều là một sản phẩm hoàn mỹ của trí tưởng tượng đàn ông Nho giáo. Nàng đẹp theo kiểu “ Mai cốt cách tuyết tinh thần” , tài theo kiểu “ Pha nghề thi họa đủ mùi ca ngâm” . Sau khi miêu tả và ca ngợi tài sắc của nàng như một siêu mỹ nhân với thiên tài xuất chúng, tác giả kết thúc phần giới thiệu nhân vật rằng “ Xuân xanh xấp xỉ tới tuần cập kê” , nghĩa là nàng sắp tới tuổi lấy chồng. Ừ, thì lấy chồng. Trong xã hội xưa, con gái sinh ra nuôi lớn lên là để gả chồng, chuốt trau tài sắc là để xứng đáng với trang nam tử sẽ là đấng ông chồng tương lai. Cho đến bây giờ vẫn còn những người con gái được nuôi dạy, và tự dạy mình, sao cho hấp dẫn đàn ông, sao cho lấy được tấm chồng phú quí, rồi dù tấm chồng thế nào cũng phải làm sao cho giữ được chồng. Diễn biến truyện Kiều là những lãng mạn, đau đớn, tủi nhục, và tuyệt vọng của một người đàn bà cố gắng tìm cho mình một người chồng. Có chồng để thân thể người đàn bà chỉ làm một chức năng...
(Truyện ngắn của Lý Lan) Tôi vẫn loanh quanh ở quê ngoại, trong một ngôi nhà nhỏ chung quanh có chút cỏ cây. Bên kia mấy thước vườn xanh là những dãy nhà trọ và xóm mới của công nhân ngoài tỉnh, bệnh dịch hoành hành. Suốt mấy tháng không thể đi đâu, tôi viết qua ngày. Tôi chọn viết truyện khoa học giả tưởng để tha hồ tưởng tượng, đồng thời xác nhận ngay từ đầu chuyện là xạo. Chứ kiến thức khoa học của tôi chỉ đại khái là trái đất có trọng lực nên mọi vật rơi xuống theo chiều thẳng đứng, còn chiều của thời gian được qui ước đi tới theo hướng mũi tên nằm ngang. Nhân vật của tôi được cảnh báo là nàng có thể du hành thời gian, nhưng tấm vé chỉ có một chiều. Nàng có thể vượt hai trăm năm, đến thế giới tương lai, không bao giờ trở...