Hoàng thi Như Hương

Bài ĐÊM VÙNG SÂU trong chùm thơ Hoàng thị Như Hương gởi cho mình khiến mình thẩn thờ cả buổi chiều. Cái vùng sâu đó mình đã từng sống một thời gian, cũng lâu lắm rồi, khoảng mười năm trước khi bài thơ này được làm, và thời điểm ghi dưới bài thơ cũng đã cách nay 8 năm rồi. Không biết bây giờ ở những vùng sâu ấy ra sao?

Đêm vùng sâu
Đặc như một tấm phông đen
Mưa miền núi
Tưởng chừng không hề dứt
Ngồi nghe mưa
Nghe bao điều ray rứt
Hòn đất sụt sùi vỡ tan
Người dân nghèo vùng đất bazan
Đất màu mỡ
Sao người nghèo mãi?
Anh mắt nào mở to khắc khoải
Chong thăm thẳm đêm dài...

Đêm vùng sâu
Tỏa đốm sáng leo lét ngọn đèn dầu
Cậu bé con - nghỉ hè - về quê
Học vi tính bằng sách
Đêm vùng sâu ngờ nghệch
Hun hút dài - đợi dẫm nắng ban mai.
(1998)


Bài HỎI NHAU cũng là một bài thơ xúc động và khiến suy nghĩ.

Yên ắng lâu rồi tiếng pháo tiếng bom
Tiếng đùng đoàng đêm vắng
Hố bom xanh trong phẳng lặng
Thuyền lá tre chở lịch sử sang trang
Chiến tranh hẳn lụi tàn?

Đó đây những cánh rừng chẳng còn xanh nổi
Những trẻ thơ chẳng hề biết tiếng cười
Những mầm sống tượng hình bằng dị dạng
Những viền vuông khuôn cuộc sống bao người
Chiến tranh hẳn qua rồi?

Chiến tranh còn trong tôi
Qua người cha tàn phế!
Chiến tranh còn trong anh
Qua cuộc sống nghèo nàn!
Chiến tranh hẳn lụi tàn?
(10/11/1998)

Bài đăng phổ biến từ blog này

Vượt qua cơn sốc

Ma không chồng

2222